Chim
Việt Cành Nam
[ Trở Về
] [ Trang
chủ ]
[ Tác giả ]
|
|
( Kính tặng vong linh bạn Phụng,
một luật sư trẻ từng nếm mùi cải tạo đã gợi ý để viết truyện này) |
Thằng
Hai ! Thằng Hai ! Mầy còn sống không?
Trong cơn sốt li bì tôi nghe tiếng lão Thạch gọi. Tôi rền rĩ: - Con khát quá! Ngăn bên kia có tiếng chiếc gáo dừa cọ trên nền đá và tiếng lão Thạch: - Từ sáng đến giờ tao kêu gọi cháu hoài, không nghe động tĩnh, tao sợ cháu chết quá. Thôi bò ra lấy nước uống đi con.
Đầu tôi nhức như búa bổ, tay chân rã rời. Tôi cố gắng
hết sức bò tới đưa tay ra lấy cái gáo dừa đựng thứ
nước đục lờ lờ, mà cũng không nhiều, chỉ được một
ít dưới đáy. Tay tôi vừa chạm vào gáo thì bị lão Thạch
chộp lấy. Bây giờ tôi mới được nhìn thấy một phần
da thịt của người tù bên kia. Một bàn tay nhăn nheo cháy
sạm vì tuổi tác và cũng vì bao nhiêu cay đắng của cuộc
đời tù tội. Ông lão cầm tay tôi, ve vuốt, nói:
Uống nước xong
tôi chẳng thấy khoẻ ra tí nào mà còn nôn nao khó chịu, chỉ
chực nôn trào ra. Lão Thạch:
Tôi thều thào:
Lão Thạch và tôi
là hai người tù, một già và một thằng bé con. Lão ở căn
hầm bên kia, tôi bên này. Mỗi bên chỉ rộng vừa đủ cho
một con người nằm, không thể đứng hay ngồi. Ngăn rất
nhỏ, với tôi thì còn đỡ vì nhỏ người, còn lão chắc
khó khăn xoay trở lắm. Hai căn hầm khít nhau, nói thì nghe
chớ chẳng thể nhìn thấy nhau. Mỗi bên có một cái lỗ nhỏ
sát trên nền đá, chỗ bọn cai ngục đặt cơm nước và cũng
là chỗ chúng lấy đi cái ống tre đựng chất phế thải của
hai thằng tù. Hai cái lỗ này cũng là nơi chúng tôi giao tiếp
với nhau. Chưa thấy mặt lão già này song cuộc đời của
lão tôi đã thuộc nằm lòng. Mỗi ngày lão kể cho tôi nghe
một đoạn đời của lão, giống như đọc truyện Tàu từng
chương từng hồi. Đúng là một cuộc đời giang hồ ngang
dọc. Lão là tuỳ tướng của Hoàng tướng công ( Hoàng Hoa
Thám, hùm thiêng Yên Thế). Cuối cùng, như lão nói, chỉ vì
thấp trí thua mưu nên phải sa cơ. Lão đang mang cái án "Trảm
giam hậu" mà theo kiểu nói của lão thì chúng nhốt tạm vào
đây để chờ mài dao ! Lão trú trong cái hang đá này gần
năm năm thì tôi chui vào. Tôi chỉ là một thằng bé con , bị
bắt khi đi làm liên lạc giao một bức thư. Bức thư ấy nói
gì tôi chẳng biết. Thế nhưng với một đứa trẻ con như
tôi chúng cũng đem nhốt vào hình lao cũng vì chúng biết cha
tôi là địa chủ rất giàu có. Chúng moi tiền nhà tôi nhiều
lần rồi song vẫn không chịu thả, giam tôi cũng chỉ để
bòn rút thêm tiền. Cái đề lao hang đá này dễ vô khó ra.
Hoàn cảnh đã kết hợp một già một trẻ. Không có lão Thạch
chắc tôi không thể vượt qua nổi những ngày, những đêm
tù tội trong chốn địa ngục trần gian này. Cái tôi sợ nhất
không phải là đòn tra tấn mà là thời gian. Làm sao vượt
qua được, những ngày, những đêm, những tháng, những năm
dài dằng dặc ? Tôi hỏi, lão trả lời:
Tôi hỏi:
Lão Thạch:
Tôi hỏi:
Lão Thạch:
Tôi kinh ngạc, tôi
là đứa bé ở quê quen nghề chọi dế, chọi gà, chọi trâu.
Tôi chưa nghe ai nói chọi kiến. Tôi hỏi lại:
Lão Thạch:
Tôi hỏi:
Lão Thạch:
Hôm đó lần đầu
tiên trong đời tôi được coi một trận chọi kiến. Lão kêu
tôi lết ra cái lỗ xem trận đấu mà lão nói đó là trận
đấu rất đặc biệt mà lão chờ cho tôi khoẻ mạnh mới
bắt đầu. Trước tiên là màn giới thiệu các đấu sĩ. Lão
đẩy về phía tôi cái hộp gỗ cũ, loại hộp bọn lính đựng
thuốc lào, lão nói:
Tôi thấy "Đại tướng quân" là một con kiến to, đầu như hạt đậu xanh, mình vàng rực, bóng như thoa mỡ. Cặp râu dài sáu chân cao lớn vạm vỡ, cái càng sau rất khoẻ, nâng cái bụng to nhiều ngấn. Tôi hỏi gốc gác vị đại tướng này. Lão nói: - Bữa đó trong cái gáo dừa còn sót lại vài hạt cơm. Lạ quá, như những bữa khác kiến đã bu đầy, lần này không một con. Tao cầm lên coi thì thấy dưới đáy có vị tướng công này ngự bên trong thành ra bọn kiến tiểu tốt chẳng dám xâm phạm. Chiều đó tao mở hội khai đao đại tướng quân với con Cáp Tô Văn (tên một nhân vật tướng Phiên trong hát bội) Cáp tô Văn là một con kiến đen to tướng, mình có vằn vện chẳng khác gì tên tướng phiên Cáp Tô Văn. Mới nhập trận, chưa đầy hiệp. Đại tướng quân huơ cặp râu chẳng khác gì "đệ nhất anh hùng Lữ Phụng Tiên" (Lã Bố), mới xáp vô, đại tướng quân đa huơ đao chém nhầu. Than ôi! Cáp tiên phuông hồn lìa khỏi xác! Sau đó, trong khi mày bệnh tao bắt được anh chàng này, cũng thuộc hạng danh gia, anh hùng hào kiệt, con nhà võ tướng oanh liệt. Đây mày xem. Lão đẩy qua cho tôi coi con kiến khác. Một con kíên lớn màu nâu, bóng như gương, hai cái ngàm to chẳng khác gọng kềm, trông tướng mạo rất khoẻ chỉ có hơi chậm chạp. Lão Thạch:
Chọi kiến khác với chọi trâu chọi gà, chọi dế, con thua bỏ chạy, con thắng không đuổi theo, chỉ đứng lại ca khúc khải hoàn. Chọi kiến ghê tợn hơn. Con thua không bao giờ bỏ chạy, không biết đầu hàng, con thua rất quật cường và không bao giờ chịu sống nhục. Con thắng cũng không khi nào chấp nhận tha tội chết cho kẻ thua cuộc. Lão Thạch nói lão rất thích cái khốc liệt tàn nhẫn của trận đấu. Lão nói thấy kiến mà buồn cho mình. Những kẻ thất trận như tao đáng lẽ phải da ngựa bọc thây, chứ sống thừa sống nhục trong cái ngục bằng đá này cũng là chỉ để chờ thời. Ở trong tù phải luyện cái chí bình sinh. Lão Thạch còn thuyết
thêm một hồi nữa rồi mới cho khai cuộc. Tôi còn nhớ hôm
đó là một buổi chiều mùa hè oi ả, khoảng năm giờ. Hàng
cây keo ở toà khâm có mấy con ve ca khúc nhạc hè trong ánh
chiều muộn. Xa xa có tiếng kèn đồng của bọn lính tây làm
lễ hạ cờ. Còn sớm mà trong ngục đã đầy tiếng muỗi
vo ve.
Hai con vật cắn chặt vào nhau, sáu đôi chân chống chống vào lòng chiếc gáo dừa. Tôi cũng bị rơi vào sự cảm khoái căng thẳng ghê gớm dữ dội. Hai chân sau của Ô nguyên nhung có hơi run, nó xuống tấn , nhưng hình như công lực đã bị tản mạn. Nó bị đẩy lùi thêm mấy bước nữa. Đại tướng quân thừa thắng xông lên, siết thêm hàm, đẩy mạnh, rấn tới. Ô nguyên nhung núng thế, thối lui thêm một bước. Đại tướng quân không đẩy tới nữa mà nâng bổng Ô nguyên Nhung lên chạy một vòng quanh đấu trường rồi đặt xuống nhanh chóng cắt lấy thủ cấp. Than ôi, phút chốc Ô nguyên nhung hồn lìa khỏi xác! Lão Thạch như nghẹt
thở sau trận đấu, giây phút sau lão ngậm ngùi:
Chúng tôi một già
một bé con đã sống qua những ngày như thế. Nhờ trò chơi
chọi kiến mà chúng tôi vượt qua được những ngày dài đầy
khó khăn. Đúng như lão nói bây giờ trò chơi có phần lí
thú hơn. Kiến tôi chọi kiến lão, có ăn thua có khích bác
nhau, thực là vui. Buổi đầu kiến của tôi thường đại
bại, dần dần tôi cũng có kinh nghiệm, cũng có thắng được
lão đôi trận. Trong hang có nhiều kẽ đá hở, kiến làm tổ
bên trong. Tổ nào cũng có một con kiến to làm tướng và vô
số kiến nhỏ. Kiến trong cùng một tổ không khi nào chọi
nhau. Khác tổ thì chúng đánh nhau cho tới chết.
Tôi đau đớn quặn
thắt trong lòng, cắn chặt hàm răng lại đẻ không thoát ra
tiếng nấc. Lão lên tiếng:
Lão nói câu "chờ
sang xuân" với cái giọng không tin tưởng gì cả. Tôi chắc
lão biết có sống qua tới xuân mới hay không? Đêm ấy tôi
nghe lão ho dữ dội. Hồi gần sáng nghe lão rên. Tôi biết
đó là lúc lão" không bao giờ rên la khóc lóc, yếu đuối.
Vừa đúng lúc đó có tiếng nổ lẹt đẹt xa xa. Lão Thạch
kêu: "hằng Hai, mầy thức đó hả?"
Lão Thạch nằm
trong ngục, chỉ nghe tiếng súng nổ xa xa mà bình luận trận
đánh rất thành thạo. Lúc đầu giọng lão phấn chấn vô
cùng, về sau trở thành hoang mang, cuối cùng là thất vọng
hoàn toàn. Lúc đó tiếng súng nghĩa binh tắt dần rồi chấm
dứt hẳn. Đến sang, lão nói với tôi như trăn trối:
Tôi hỏi:
Lão Thạch:
Tôi tan nát cả
tâm can. Thật lão đoán không hề sai. Ba ngày sau, lúc trời
còn tối có ánh đuốc bập bùng chiếu qua lỗ hổng. Bên phía
ngoài hầm lão thách có tiếng nhiều người. Tiếng thanh gỗ
va vào thành đá để đóng cái then gông. Tôi nghe tiếng lão
Thạch quát lớn:
Có ai nói:
Có tiếng cười:
Lão Thạch:
Tên lính hỏi:
Lão Thạch:
Rồi lão gọi:
Tôi đưa tay ra, một bàn tay khô khốc gầy gò nhăn nheo và giá buốt ôm ấp lấy bàn tay non nớt của tôi. Tôi nhận cái hộp, với mảnh bao tải rách, tài sản người tù. Lão Thạch:
Bên kia có tiếng
cánh cửa đóng sập lại. Tiếng nhiều bước chân rầm rập
xa dần. Tôi cố gắng cắn chặt răng, tự dặn: Đại trượng
phu không được dụng nước mắt. Thế nhưng nước mắt nơi
đâu như nước nguồn tràn về, nuốt không kịp phải trào
cả ra ngoài. Nước mắt chảy theo hai con mương cạnh mũi,
xuống miệng mặn chát.
|
|