Chim Việt Cành Nam         [ Trở Vá»   ]            [ Trang chá»§ ]         [ Tác giả ]            [ PDF ]

 YỂU NƯƠNG TÃI THẾ

   窅  娘  冠 世

Nguyên tác       :   Tòng Ẩn Mạn Lục
Tác giả              :   Vương Thao
Bản dịch cuả     :   Phạm Xuân Hy

 
Má»™t ngá»n đèn xanh lá»­a đóm, hắt hiu tranh sáng vá»›i loài ma,
Bao phen dặm cát bụi hồng, tất cả khêu cưá»i cho lÅ© quá»·

Liá»…u Tuyá»n Cư SÄ©  Bá»’ TÙNG LINH

Chu Vị Hoàng tá»± là Bích Thần, hiệu là Trá»ng Du, ngưá»i Kim Lăng, vốn dòng dõi thế gia đại tá»™c, nhưng đến Ä‘á»i Hoàng thì gia đình bắt đầu sui vi sa sút, trở thành bình dân. Nhưng Hoàng vẫn tá»± coi là con nhà gia thế, thưá»ng tá» ra ngạo mạn, khinh Ä‘á»i.

Gặp lúc giặc cỠđỠHồng Tú Toàn nổi dậy phản loạn, vây hãm Kim Lăng, rồi biến nÆ¡i đó thành kinh đô, làm thành hang ổ cá»§a giặc, trong gần mưá»i ba năm.

Ngôi nhà cá»§a gia đình Sinh, vốn rất to lá»›n rá»™ng rãi, từng bị má»™t viên tướng cá»§a Hồng Tú Toàn chiếm làm chá»— cư trú. Äến khi giặc bị quét sạch, quan quân tiến vào Kim Lăng, ngôi nhà cÅ© ấy lại trở thành chá»— ở cá»§a quan quân.

Bấy giá», những ngưá»i trong gia đình Sinh phải bá» xứ phiêu linh tứ tán. Riêng chàng, má»™t thân má»™t mình, bôn đào đến mãi vùng Trấn Nam xa xôi. Mưá»i năm sau, khi Sinh trở vá» Kim Lăng, thì ngôi nhà bị bá» hoang, không ai ở, cá»­a đóng then cài đã lâu, nên Sinh phải nhá» ngưá»i cắt bá» tạp thảo, gai góc, gạch ngói, quét dá»n bụi bặm cho sạch sẽ, rồi thuê thợ tô vôi làm má»›i lại.

Nhưng nhà rá»™ng ngưá»i thưa, cứ đêm đêm, thưá»ng thấy lân tinh Ä‘om đóm lập lòe , bay lên bay xuống.Từ những ngõ ngách tối tăm, hay những góc nhà vắng vẻ, luôn vẳng nghe có tiếng chồn kêu cú hú, khiến gia nhân sợ hãi không ngá»§ yên được.

Nhưng riêng Sinh chẳng sợ hãi gì.

Má»™t đêm, chàng vừa chợt tỉnh dậy, thình lình cảm thấy có ngưá»i luồn tay vào trong chăn cá»§a mình, nghe giá băng lạnh lẽo, bừng mắt ra nhìn, té ra là má»™t con a hoàn Ä‘i chân đất. Mặt mày nhem nhuốc, xấu xa, bèn quát Ä‘uổi Ä‘i :

-Tay lạnh như tay ma, dám đến mó vào ngưá»i ta, ngươi không biết tá»± ngượng à ?

Con a hoàn đỠmặt, xấu hổ, lẳng lặng tự ý thoái lui, ra đến ngoài cửa, miệng khe khẽ lẩm bẩm :

-Äáng lẽ để cho cô ta tá»± đến, xem anh chàng có còn gối cao ngá»§ yên không !

Sinh biết là bị ma trêu, tuy thế, cũng chẳng sợ gì .

Äứa a hoàn Ä‘i khá»i má»™t lúc, Sinh thấy có ngưá»i vén rèm bước vào, nói :

-Chồng con đứa nào, dám cả gan dá»a nạt đứa tỳ nữ dại khá» nhà ngưá»i ta vậy ?

Sinh nhìn ngưá»i má»›i đến. Thì ra là má»™t nữ lang, tuổi khoảng mưá»i bẩy mưá»i tám. Äôi lông mày vừa cong vừa Ä‘en, tú lệ như mày ngài. Mái tóc búi cao tròn ở trên đỉnh đầu, đẹp như chim phụng. Sinh tìm áo quần để mặc, tính đứng dậy, thì nữ lang đã đến trước giưá»ng, cản lại, rồi ngồi ghé xuống bên cạnh, nói :

-Trá»i lạnh như thế này, chi bằng quấn chăn, tá»±a gối, đối diện nhau mà tán gẫu !

Sinh há»i :

-Ná»­a đêm khuya vắng, ngoài trá»i tuyết đổ, sao nàng lại lặn lá»™i giá rét mà đến đây ?

Nữ lang mắt rươm ruớm nước mắt, đáp :

-Vừa rồi cãi nhau vá»›i ngưá»i dì, nên tức giận bá» nhà ra Ä‘i. Bụng còn Ä‘ang hoang mang, lo không biết đêm nay ngá»§ chá»— nào, thì vừa lúc Ä‘i qua nhà chàng, thấy khe cá»­a còn le lói ánh đèn, biết là chàng chưa ngá»§, nên vào quấy quả má»™t chút.

Lại há»i :

-Cái con a hoàn xấu xí vừa rồi có phải tay chân của nàng đấy không ?

Nữ lang trả lá»i :

-Äó là đứa đầu bếp, lo việc cÆ¡m nước cho ngưá»i dì cá»§a thiếp đấy mà!

Khi há»i đến tính danh, tịch quán, thì nữ lang tá»± giá»›i :

-Thiếp há» Phùng, tá»± là Hương Lân, ngưá»i gốc Dương Châu, song thân Ä‘á»u đã qua Ä‘á»i cả rồi, vì thế phải đến sống nhỠở nhà ngưá»i dì. Tối qua ngưá»i chú dượng xuống xóm Tầm Dương, thiếp lấy lá»i phải khuyên bảo ngưá»i dì, lại bị ngưá»i dì lăng nhục, vì thế mà bá» nhà ra Ä‘i .

Sinh gan há»i đầu Ä‘uôi.

Äáp :

-Truyện phòng the khuê các, chẳng đáng kể cho chàng nghe làm gì !

Hai ngưá»i lan man truyện trò hồi lâu, rồi cùng bông lÆ¡n hài hước.Lát sau, Sinh lần tay vào đôi gò bồng đảo cá»§a nàng, thấy trÆ¡n nhẵn, tròn trịa, đầy đặn, mà má»m mại khác hẳn những cô gái khác. Bèn đùa:

-Äây chính là ngá»n đậu khấu má»›i nhú vào đầu tháng hai !

Nữ lang đỠbừng mặt, như có vẻ không cầm được lòng.

Sinh lại bảo :

-Äêm nay khanh không có chá»— vá», chi bằng ở lại đây, cho ta khá»i cảnh gối lẻ chăn đơn, bá»›t cô tịch.

Nói rồi thay nàng cởi bá» giây quần, yếm thắm, hài vá»›. Nữ lang đẩy ra, không chịu.Sinh càng ghẹo thêm. Cuối cùng chàng nắm được chân nữ lang, thoát được đôi hài cá»§a nàng ra. Ngắm nghía , thấy mÅ©i hài nhá», nhá»n như mÅ©i trá»§y thá»§, còn đế hài được làm bằng má»™t thứ gá»— thÆ¡m, Ä‘iêu khắc rất là tinh sảo, bên trong để mạt sạ hương, mùi thÆ¡m nhuốm đầy tay, khiến Sinh tâm thần mê mẩn, tiêu hồn.

Äêm đó, Sinh cùng nữ lang yến nỉ , oanh non, tỉ tê tâm sá»±, tận tình mây mưa như Ä‘iên, mặc cho trăng tà dòm ngoài song cá»­a. Rồi gối đầu tay nhau mà ngá»§, mãi cho đến lúc mặt trá»i đã lên cao, lúc nào không biết.

Nữ lang dậy trước, đánh thức Sinh, nói:

-Gá»›m ! Ngá»§ quên cả trá»i sáng.

Nói xong, lấy quần áo mặc vào ngưá»i, hẹn Sinh buổi tối lại đến. Sinh không chịu, nắm vai nàng níu lại, không cho Ä‘i.Từ đấy, nữ lang ngụ hẳn tại nhà Sinh, trông nom cÆ¡m nước, thay Sinh mua bán chi thu. Nghiá»…m nhiên như vợ chồng.

Sinh vốn chưa lấy vợ, bấy giá» bèn đặt má»™t bữa tiệc thịnh soạn, má»i khắp há» hàng, bè bạn đến dá»±, rồi bảo nữ lang ăn mặc hoa lệ rá»±c rỡ, Ä‘i ra chào khách. Khách khứa ai cÅ©ng tấm tắc khen nàng kiá»u diá»…m, đẹp như tiên nữ.

Ở được ít lâu, má»™t hôm giữa ná»­a đêm, Sinh thấy nàng nức nở sụt sùi, lấy làm kinh ngạc, cật há»i duyên cá»›.

Nàng đáp :

-Hôm nay, thiếp đứng chÆ¡i ngoài cá»­a, thì con nữ tì ngày hôm trước Ä‘i qua, nó thấy thiếp, đột nhiên tiến đến há»i thăm thiếp, báo cho thiếp là ngưá»i dì cá»§a thiếp tìm thiếp đã lâu, nay đã biết nÆ¡i chá»— thiếp ở, sá»›m chầy thì cÅ©ng đến đây bắt vá», thiếp ngại vì thế mà sinh ra kiện tụng.

Sinh nói :

-Truyện đó không há» gì ! Khanh không còn cha mẹ, thân do mình làm chá»§, dù có ăn ở nhà ngưá»i dì, nhưng đâu phải bà ấy đã nuôi khanh từ bé cho đến lá»›n đâu. Giả sá»­ có kiện cáo, cÅ©ng chẳng hợp lý. Từ lúc khanh đến nhà ta, ta đã sá»›m lo liệu trước rồi. Có sẵn ngưá»i mai mối làm chứng, và giá thú làm bằng. Dẫu ngưá»i dì cá»§a khanh có má»™t trăm lưỡi, cÅ©ng khó mà biện bác nổi.

Nữ lang nói :

-Tuy rằng như thế, nhưng sá»›m lánh Ä‘i thì hay hÆ¡n.nay thiếp chỉ nhắc đến tên dì ấy mà lòng đã sợ, huống chi là gặp mặt. Thiếp có ngưá»i chú làm quan ở Võ Xương, mình đến đó nương nhá» chăng ?

Sinh vốn tính ham thích viá»…n du, nay nghe nàng nói thế, bè nhận lá»i, rồi sắm sá»­a hành trang lập tức lên đưá»ng ngay.

Chừng đến Tô Châu, Sinh buá»™c thuyá»n đậu ở ngoài cá»­a Kim Sương Môn.Ban đêm, trên không trăng vừa má»›i má»c, sáng vằng vặc.Nữ lang dá»±a bên sông cá»­a, chăm chú nhìn vá» phía xa.Chỉ thấy mây nước tiếp liên trên dưới má»™t mầu.Má»™t chốc, có má»™t chiếc thuyá»n lướt sóng thừa phong chèo đến, đậu sát gần thuyá»n cá»§a Sinh.Rồi có ngưá»i đưa danh thiếp sang, muốn được gặp Sinh.Chàng thấy lạc khoản đỠtên là " Lý Trùng Quang", bụng lấy làm lạ, vì chàng không há» quen biết gì ngưá»i này, tại sao lại gá»­i danh thiếp cho chàng thế này.Sinh tính từ tạ. Nhưng khách đã ngang nhiên bước lên thuyá»n, Ä‘i thẳng vào trong khoang. Nữ lang vá»™i vã lẩn vào phía sau.

Khách chắp tay hướng Sinh hành lễ.

Chàng thấy khách mình khoác áo da Ä‘iêu, đầu đội mÅ© da chồn, phục sức hết sức hoa lệ, sang trá»ng. Biết không phải ngưá»i thưá»ng. Bèn má»i ngồi cùng nhau đàm đạo. Khách tá» ra ngưá»i há»c rá»™ng hiểu nhiá»u, khi bàn luận văn thÆ¡ thì dẫn cổ trưng kim, phân tích ngá»n nguồn, càng khiến Sinh thêm bá»™i phục sá»± uyên bác cá»§a khách.

Hai ngưá»i truyện vãn mãi cho đến lúc Ä‘uốc tàn, trá»i gần sáng, khách má»›i từ giã ra vá».

Ngày hôm sau, bá»—ng gió to mưa lá»›n, thuyá»n bè Ä‘á»u phải đậu lại, không Ä‘i được, Sinh bèn sang thuyá»n cá»§a khách để đáp lá»…. Khách thấy Sinh đến, tá» ra rất mừng, nói:

-Mưa to gió lớn như thế này, được huynh quá bộ đến chơi, thật cũng đỡ tịch mịch !

Rồi sai bầy tiệc khoản đãi. Sinh thấy đồ ăn thức nhắm Ä‘á»u là những thứ sÆ¡n trân hải vị, lạ lùng, hiếm quý. Trong lúc ăn, khách bá»—ng nhắc đến những sá»± hưng vong cá»§a các triá»u trước, miệng giảng tay khua, như đích thân mục kích sá»± trị loạn từ thá»i NgÅ© Äại.

Rượu được vài tuần, khách truyá»n gá»i bá»n ca nữ ra hát làm vui trợ hứng, và bảo vá»›i Sinh rằng :

-Rượu mà cứ uống tì tì thì không thú, không phải cách đãi bạn quý !

Khách nói xong, Sinh đã thấy má»™t bá»n ba bốn ca nữ Ä‘i ra. Cô nào cÅ©ng mắt xanh, răng trắng, Ä‘á»u thuá»™c loại hương sắc xinh đẹp.Riêng cô Ä‘i cuối cùng, ôm đàn tì bà, thì diá»…m lệ hÆ¡n cả. Há» cùng nhau cất tiếng đồng ca. Thanh âm cao vút như hành vân lưu thá»§y. Lại có lúc ròn rã như tiếng xé lụa. Sau đó, thì chuyển sang độc tấu tì bà. Tiếng đàn du dương lên xuống, lúc trầm lúc bổng, bi ai quyến luyến, khiến ngưá»i nghe cÅ©ng hi hu không cầm được lệ.

Khách bảo với Sinh :

-Äây là khúc “Niệm gia sÆ¡n pháâ€, nhắc lại truyện cÅ© mà nát ruá»™t Ä‘au lòng !

Sinh há»i :

-Äệ nghe nói khúc hát này do Nam ÄÆ°á»ng Hậu Chá»§ sáng tác, các ca nữ cá»§a huynh vì sao lại há»c được ?

Khách đáp :

-Äệ nói ra, e làm huynh sợ ! Äệ đây chính là Nam ÄÆ°á»ng Hậu Chá»§ Lý Dục. Tuy chết đã cả ngàn năm, mà hồn phách chưa tan, nên vẫn thưá»ng xuống rong chÆ¡i trần thế, cho tiêu hết mối há»n uất trong tim.

Rồi lấy tay chỉ vào ngưá»i cÆ¡ thiếp ngồi cuối, giải thích :

-Cô này là cung nữ Lưu Châu, thiên tính rất thông minh, được đệ yêu quý lắm !

Rồi lại chỉ ngưá»i cÆ¡ thiếp mặc áo tím, nói:

-Còn đây là Bảo NghÄ©a Hoàng A Yêu, cùng bị bắt đưa vá» miá»n Bắc chung vá»›i đệ, rồi chết ở Äại Lương, đến nay nghÄ© lại, lòng còn thương tiếc.

Sinh tá»­ tế nhìn kỹ, thấy nàng có sắc đẹp kinh hồn. Cá»­ chỉ lại phong lưu tao nhã. Dung mạo diá»…m lệ. Äôi mắt long lanh như hàm tiếu, đúng là má»™t tuyệt thế giai nhân.

Sau đó, khách lại giá»›i thiệu đến hai ngưá»i cÆ¡ thiếp khác, ngồi ở mé ngoài :

-Còn đây là Thu Thủy và Khánh Nô.

Lúc đó, Sinh nghe có tiếng ca nữ thổi bài "Thá»§y Long Ngâm". Âm thanh bay bổng lên không trung, nghe thánh thót, du dương, tá»±a hồ như làm cho trăng má» mây Ä‘á»ng.

Khách nói :

-Äó chính là những giá»t châu cá»§a nhà há» Kiá»u đấy !

Sinh há»i :

-Nghe đồn Lý huynh còn có ngưá»i mỹ nữ sá»§ng ái tên là Yểu Nương, nay ở đâu ?

Äáp :

-Nàng nay đã xuống cõi trần, làm vợ huynh để trả cái nghiệt duyên phong lưu năm trăm năm trước, nên dẫu là ngưá»i yêu dấu cÅ© cá»§a đệ, cÅ©ng không tiện gá»i nàng ra đây, e nẩy sinh đố kỵ.

Sinh nghe lá»i khách nói thế, lòng cảm thấy ngượng nghịu, bất an. Nhưng khách đã cưá»i, bảo :

-Giang sÆ¡n còn chẳng giữ nổi, huống hồ là những cÆ¡ thiếp ? Bất quá, Yểu Nương nay thuá»™c vá» huynh cÅ©ng chỉ là tạm thá»i, chứ không phải việc trưá»ng cá»­u. Xin huynh hãy yêu thương nàng, đừng để cho thá»i gian đẹp đẽ trôi Ä‘i mất.

Nói xong, sai Lưu Châu rót rượu cho Sinh, rồi tiếp :

-Má»i huynh cạn hết chén này, xin mừng huynh đã được "thiên cổ mỹ nhân", ngưá»i đẹp ngàn năm cÅ©

Sinh nâng chén uống một hơi cạn.

Lần lượt sau đó, từ Bảo NghÄ©a trở xuống, các nàng cÆ¡ thiếp cá»§a Hậu Chá»§, luân lưu rót rượu má»i Sinh. Chàng Ä‘á»u không từ chối.

Sinh há»i khách :

-Nghe đồn Bảo Nghĩa có tài thư pháp, đạt đến chỗ tuyệt diệu của hỠChung, hỠVương, chuyên lo việc văn phòng tứ bảo, chẳng hay đệ có thể thưởng thức cái tài đó của nàng chăng ?

Rồi lấy ra má»™t tấm lụa má»™c để Bảo NghÄ©a viết chữ. Khách sai thị nữ mang nghiên má»±c, bút lông ra. Bảo NghÄ©a ngồi đối diện vá»›i Sinh, vung tay múa bút, khoảnh khắc chữ viết đầy trên bức lụa, sau đó dùng ấn ngá»c in lên má»™t nét son hổng tươi rói.

Sinh ngồi uống một mạch từ giỠngỠđến giỠdậu, chừng cũng đã có vẻ hơi túy lúy, nhân sợ thất lễ, khước từ không uống thêm nữa.

Khách bèn bảo Lưu Châu ca tiá»…n hành. Tiếng ca êm ái dịu dàng, lá»i lá»i uyển chuyển, dư âm quấn quýt xoay vần bất tuyệt.

Khách giải thích cho Sinh :

-Hai khúc hát này do Chiêu Huệ Hoàng Hậu sáng tác, tên gá»i là "Yêu Túy VÅ© " và "Hận Lai Trì ", may nhá» có Lưu Châu thuá»™c lòng, bằng không chỉ có trên thiên đình, đâu còn được lưu truyá»n chốn nhân gian nữa.

Nói xong, khách nắm tay Sinh để từ biệt, nói:

-Từ đây u minh hai nẻo, không biết bao giá» má»›i lại gặp lại nhau, xin huynh chá»› Ä‘em chuyện này mà viết thành truyện, e làm ngưá»i nghe kinh hãi.

Rồi sai ngưá»i tiá»…n Sinh xuống thuyá»n, gá»­i theo hai cái rương để tặng Yểu Nương, lại dặn dò :

-Nhá»› nói vá»›i Yểu Nương hãy phục thị huynh cho tá»­ tế, đừng hoài niệm gì đến đệ nữa. Tặng vật trong hai rương này tuy nhá» bé, nhưng đủ để sống suốt Ä‘á»i không hết.

Cả năm nàng cÆ¡ thiếp cá»§a khách cÅ©ng Ä‘á»u Ä‘em tặng vật ra cho, và ân cần gá»­i lá»i thăm há»i đến Yểu Nương.

Lúc Sinh vỠđến thuyá»n cá»§a mình thì chiếc thuyá»n cá»§a khách cÅ©ng vá»™i vã khởi hành. Mái chèo rẽ sóng như phi. Chá»›p mắt không còn thấy hình tích chi nữa.

Sinh Ä‘em truyện kỳ dị vừa gặp tưá»ng tận thuật lại cho Yểu Nương nghe.Nàng cảm thấy mÆ¡ hồ như từ má»™t kiếp xa xôi nào khác, lại còn trách Sinh đặt Ä‘iá»u bịa chuyện để đánh lừa nàng.

Sinh bảo :

-Lá»i nói còn có thể bịa được, chứ những tặng phẩm này đâu có thể ngụy tạo ra được !

Rồi mở rương ra coi.Thấy trân châu bảo vật chất đầy, chẳng biết gá»i tên là gì.

Sinh bèn đem một vài vật đến một tiệm kim hoàn ở cổng Ngô Môn bán được ngàn lạng.

Lúc hai ngưá»i đến Hán Khẩu, gặp dịp má»™t viên kinh quan trong triá»u tìm mua má»™t viên ngá»c lá»›n, đã từng đến tận Quỳnh Äảo Tân Châu mà không mua được.

Sinh Ä‘em ngá»c ra cho coi.Viên kinh quan ngạc nhiên sá»­ng sốt khen thầm, liá»n bá» năm vạn tiá»n ra mua.Tuy thế, tặng vật cá»§a khách cho Sinh cất dấu vẫn còn nhiá»u. Chàng Ä‘em má»™t số tiá»n lá»›n đến Hán Khẩu thuê nhà cá»­a và mở tiệm buôn bán ở nÆ¡i thị tứ kiếm lá»i. Sắp xếp nhà cá»­a xong xuôi, Sinh má»›i đến Võ xương để tìm ngưá»i chú cá»§a Yểu Nương, nhưng ngưá»i chú cá»§a nàng mấy hôm trước đó vì việc công đã Ä‘i Dá»± Chương rồi. Từ khi, Sinh bá» nghiệp nho để làm thương mại, buôn bán lá»i má»™t thành ba, trở nên giầu sang sung túc, ăn uống hưởng thụ ngang vá»›i bậc công hầu. Nữ tì, nam bá»™c thưá»ng đầy nhà. Sinh lại Ä‘em tiá»n đến Tô Châu mua bốn ngưá»i tì nữ nữa, Ä‘á»u thuá»™c hạng nhan sắc diá»…m tuyệt vá» nhà nhá» nhạc sư truyá»n dậy ca hát, và sáng chiá»u há»c thêm chữ nghÄ©a, vì thế há» hiểu thêm vỠâm luật, kinh sá»­.

Yểu Nương vốn biết chữ, nay lại biết ngâm thÆ¡ làm phú, cùng chàng xướng há»a, khiến Sinh tâm mãn ý túc, tá»± nhá»§ :

-Bây giá» ta má»›i thá»±c hiện được nguyện ước ngày xưa, thật là không ngá».Tuy thế, ngôi nhà cÅ© không thể không tu sá»­a, để sau này vá» già còn có chá»— an dưỡng.

Rồi sai má»™t ngưá»i nô bá»™c tài giá»i mang tiá»n vá» Kim Lăng để sá»­a lại ngôi nhà cÅ© cho thật to lá»›n.

Má»™t hôm, Sinh đến ngao du ở Hoàng Hạc Lâu, Ä‘i má»i chân, bèn ngồi xuống má»™t hiên đá nghỉ ngÆ¡i, thấy trước mặt có má»™t thiếu phụ quý phái , khoảng bốn chục tuổi, ngồi trong má»™t chiếc kiệu Ä‘i tá»›i.Thiếu phụ trông vừa xinh tươi vừa phong lưu văn nhã, đẹp chẳng kém chi nàng ái phi há» Từ cá»§a Lương VÅ© Äế. Äằng sau, lại có đám a hoàn theo hầu.Trong đó, Sinh thấy có cả đứa nữ tì xấu xí ngày trước. Nó dưá»ng như cÅ©ng nhận ra chàng, nên đến bên ngưá»i thiếu phụ ghé tai thì thào mấy lá»i.Thiếu phụ tiến đến trước mặt Sinh, vén áo nghiêng mình thi lá»…, nói :

-Chàng là rể bên ngoại nhà ta, ngày trước lấy cháu gái ta, sao không cho ngưá»i mai mối đến há»i, nhà cá»­a ở đâu, ta có thể ghé thăm cho biết được chăng ?

Sinh nghe há»i, lòng cảm thấy ngượng ngùng, không biết trả lá»i ra sao, thì thiếu phụ đã sai bá»™c tòng mang kiệu đến, cùng Sinh đồng hành.

Lại bảo với Sinh :

-Tệ xá cÅ©ng gần đây thôi, xin má»i chàng ghé thăm trước, sau này há» hàng qua lại, cÅ©ng dá»… nhận ra cá»­a nẻo.

Äi chừng hÆ¡n ná»­a dậm, thì phu kiệu dừng lại. Sinh thấy nhà cá»­a nguy nga.Rõ ra là thế gia đại tá»™c.Bên trong cá»­a có bốn năm ngưá»i đàn ông đứng sẵn để chào đón khách, Sinh bước lên đại đưá»ng cùng thiếu phụ tương kiến. Chàng cung kính lấy hàng tiểu bối mà hành lá»…. Thiếu phụ dẫn chàng vào trong ná»™i thất, rồi sai tì nữ gá»i ngưá»i con gái là Tú Cô ra. Khoảnh khắc, nghe có tiếng bá»™i ngá»c leng keng. Rồi mùi sạ lan thÆ¡m lừng xông vào mÅ©i. Má»™t ngưá»i con gái dáng đẹp như ngá»c, tuổi khoảng hai tám, bước đến bên cạnh Sinh.

Ngưá»i thiếu phụ bảo :

-Äây là con gái ta, hai ngưá»i có thể gá»i nhau bằng anh em cÅ©ng được !

Sinh liếc mắt nhìn, thấy hoa nhưá»ng nguyệt thẹn, tuyệt thế giai nhân.Sau đấy, thiếu phụ sai bầy tiệc khoản đãi Sinh.Chàng được cả hai mẹ con song song bồi tá»a, lần lượt rót rượu khuyên má»i. Chàng cÅ©ng tận tình đánh chén no say.

Ngưá»i con gái đưa sóng mắt như nước hồ thu, liếc nhìn Sinh rồi dùng những ngón tay thon nhá» cá»§a nàng véo vào tai chàng nói đùa :

-Này ! Tá»› má»i mà không uống thì tá»› đổ rượu cho đấy .

Sinh má»—i lúc má»—i cảm thấy thần hồn Ä‘iên đảo, bất giác say mèm, rồi nằm gục xuống tràng ká»·. Mãi cho tá»›i lúc trá»i tối lá» má» má»›i tỉnh lại.Chàng thấy gió lạnh như kim châm, sương rÆ¡i đầy đất, bóng trăng chìm bên vách núi.Trong ná»™i thất, cả ngưá»i lẫn vật Ä‘á»u không thấy đâu, còn chàng, té ra Ä‘ang nằm trên má»™t nấm mồ hoang, má»›i biết là gặp ma, bèn thất thểu tập tá»…nh trở vá» nhà.

Chàng bước vào trong buồng tìm Yểu Nương, nhưng nàng cũng biến đâu mất, chỉ thấy trên bàn có một lá thư từ giã.

Sinh buồn chán đến phát cuồng, xuống tóc, bỠđi vào núi .

Rốt cuá»™c, chẳng ai biết cuá»™c Ä‘á»i Sinh sau này ra sao cả.

___________________________________________________________________________

 Vài hàng vá» tác giả :

Vương Thao (王 韜 )

Vương Thao (1828-1878) tá»± là Trá»ng Thao, hiệu là Thiên Nam Äá»™n Tẩu, ngưá»i Trưá»ng Châu tỉnh Giang Tô, là há»c giả và nhà văn thá»i Thanh Mạt.Năm 18 tuổi ông đỗ tú tài, sau Ä‘o thi nhiá»u lần không đậu, ông bèn bá» thi cá»­.Năm 22 tuổi , cha ông qua Ä‘á»i, ông đến Thượng Hải làm trong Mặc Hải Thư Quán vá»›i má»™t ngưá»i Anh trong ba chục năm.Nhân thế đươc tiếp xúc rá»™ng rãi vá»›i các tư tưởng Tây phương. Khi xẩy ra cuá»™c nổi dậy cá»§a Thái Bình Thiên Quốc, ông từng nhiá»u lần viết thư cho nhà đương cuá»™c Thanh triá»u hiến phương lược " bình tặc ". Năm 1862, ông vá» Tô Châu thăm mẹ bịnh, rồi đổi tên là Hoàng Uyển, đỠnghị vá»›i quân đội Thái Bình Thiên Quốc mượn thế lá»±c ngoại quốc để mưu đồ trung nguyên .Khi quân Thanh chiếm Tô Châu, tìm được bức thư kiến nghị ấy cá»§a ông, ghép ông vào tá»™i thông phỉ và ra lệnh bắt, may nhá» ngưá»i Anh giúp ông trốn được ra Hương Cảng. Sau đó theo ngưá»i Anh sang Anh Quốc, phiên dịch các thư tịch cổ Ä‘iển, nhỠđó ông có cÆ¡ há»™i Ä‘i du lịch các nước Pháp, Anh, Nga, rồi trở vá» Hương Cảng làm chá»§ bút báo Tuần Hoàn Nhật Báo, đỠxướng biến pháp, Ä‘i trước cả Khang Hữu Vi và Lương Khải Siêu cả chục năm.

Ông mất năm 1878, để lại một số tác phẩm như :

-Thao Viên Thi Văn Tập

-Äá»™n Quật Lan Ngôn

-Tòng Ẩn Mạn Lục

-Tòng Ẩn Tá»a Thoại

Những truyện trong tác phẩm Tòng Ân Mạn Lục được viết theo thể tài chí quái, bằng lối văn ngôn như Liêu Trai Chí Dị, ca tụng những cuá»™c tình chung thá»§y, đỠcao nam nữ tá»± do luyến ái, chỉ trích những tệ nạn há»§ bại cá»§a lá»›p quan lại phong kiến đương thá»i.Văn pháp lưu loát, ngôn từ tế nhị, tình tiết cố sá»± uyển chuyển khúc triết chen lẫn vá»›i nhiá»u bài thÆ¡ hay.

Một số truyện trong Tòng Ẩn Mạn Lục đã được chúng tôi dịch và in trong Hậu Liêu Trai và Thiếp Bạc Mệnh trước đây.
 

Vài hàng chú thích :

Yểu Nương (窅 娘) :

Yêủ Nương là tên cá»§a má»™t nàng cung nữ được Nam ÄÆ°á»ng Hậu Chá»§ Lý Dục.Yểu Nương chẳng những có dáng ngưá»i tha thướt, lại tài nhẩy múa.Nàng dùng vải bó cho chân nhá» bé và cong như cung trăng.Nam ÄÆ°á»ng Hậu Chá»§ Lý Dục làm má»™t cái đài hoa sen bằng vàng, cao sáu tấc, trên để những báu vật, và các loại hoa đẹp để cho nàng múa, trông phiêu nhiên như tiên nữ, rất được Hậu Chá»§ yêu thương sá»§ng ái, và dùng mấy chữ :"Tam thốn kim liên 三 寸 金 è“®) để tán thưởng nàng.

Sau nầy, trong thi văn Trung Quốc thưá»ng dùng chữ "Kim Liên " để hình dung đôi bàn chân nhá» cá»§a phụ nữ.Có thể nói tục bó chân cá»§a ngưá»i đàn bà Trung Hoa bắt đầu từ Yểu Nương, rồi lan truyá»n ra dân gian, Ä‘á»i này sang Ä‘á»i khác, được sùng thượng đến ná»—i ngưá»i đàn bà nào không có bàn chân nhá», thì bị đàn ông chê ghét, có thể không lấy được chồng.

Há»§ tục bó chân nầy phải chỠđến Ä‘á»i Khang Hy, năm 1664, má»›i ra lệnh cấm.Nhưng cấm lệnh cá»§a Khang Hy cÅ©ng chỉ áp dụng trong má»™t thá»i gian ngắn, thì bị phe bảo thá»§ chống đối, nên năm 1668, Khang Hy theo lá»i tâu cá»§a Bá»™ Lá»… rút lại lệnh cấm.

Äến cuá»™c cách mạng Tân Hợi, há»§ tục bó chân cá»§a phụ nữ Trung Hoa má»›i thá»±c sá»± bị tiêu diệt.

Kim Lăng (金 陵 ) :

Nhà thÆ¡ Lý Bạch có hai bài thÆ¡ nổi tiếng nhắc đến Kim Lăng, ở hai hoàn cảnh khác nhau là Äăng Kim Lăng Phụng Hoàng Äài, và Kim Lăng Tá»­u Tứ Lưu Biệt.

Kim Lăng nay là thành phố Nam Kinh tỉnh Giang Tô.

Theo tác giả Cô Vong Ngôn, má»™t truyện văn há»c cá»±c dâm, thì Kim Lăng bị đổi nhiá»u tên gá»i khác nhau, theo từng triá»u đại.Thá»i Xuân Thu, Kim Lăng thuá»™c nước Ngô, thá»i Chiến Quốc thuá»™c nước Việt, sau thuá»™c nước Sở. Vì vua Sở Uy Vương dá»±ng lăng chôn vàng để trấn yểm đất đó, nên má»›i gá»i là Kim Lăng.

Äến Ä‘á»i Tần Thá»§y Hoàng thì đổi là Mạt Lăng.Thá»i Tam Quốc, năm 212 CN Tôn Quyá»n xây cất Thạch Äầu Thành và đến năm 229 Quyá»n đóng đô ở đó má»›i đổi Kim Lăng là Kiến Nghiệp.Äá»i Tây Tấn, vì tị húy Tư Mã Nghiệp đổi Kiến Nghiệp là Kiến Khang.Các Ä‘á»i Äông Tấn, Tống, Tá», Lương, Trần và Nam ÄÆ°á»ng Ä‘á»u đóng đô ở đó. Äá»i Tùy là Tưởng Châu. Äá»i Tống là Kiến Khang Phá»§. Äá»i Nguyên là Tập Khánh .

Äến Minh Thái Tổ lại đổi là Ứng Thiên Phá»§.

Năm 1421 CN, Minh Thành Tổ rá»i đô đến Bắc Kinh, Ứng Thiên Phá»§ má»›i gá»i là Nam Kinh

Năm 1853 CN, Nam Kinh trở thành quốc đô cá»§a Hồng Tú Toàn và gá»i là Thiên Kinh.

Năm 1927 Trung Hoa Dân Quốc thành lập, đến năm 1930 lại gá»i là Nam Kinh Thị

Hồng Tú Toàn (洪 秀 全) :

Nguyên tác viết là "Xích khấu chi loạn 赤 寇 之 亂", vì vào thá»i Ä‘iểm tác giả viết truyện này, Hồng Tú Toàn còn bị coi là giặc, và khi khởi nghÄ©a dùng mầu cá» Ä‘á», nên tác giả dùng chữ "xích khấu" để ám chỉ Hồng Tú Toàn giặc, chứ chưa được tôn xưng là má»™t nhà cách mạng như ngày nay ở lục địa.

Hồng Tú Toàn sinh năm 1814 mất năm 1864.

Ông là ngưá»i Hoa Huyện tỉnh Quảng Äông , nguyên danh là Há»a Tú, rồi lại đổi là Nhân Khôn, và mãi đến khi lá»›n má»›i tá»± lấy tên là Tú Toàn.

Ngay từ hồi còn bé, Toàn là đứa trẻ hiếu há»c, nên rất được thân phụ thương yêu.Khoảng năm Tuyên Thống nhà Thanh, Toàn ra nhập "Bái Thượng Äế Há»™i", nhận Chu Cá»­u Äào làm sư phụ. Khi Cá»­u Äào mất, Toàn được đồ chúng đưa lên làm giáo chá»§. Äể thu hút và mê hoặc quần chúng, Toàn phao ngôn mình là con thứ hai cá»§a thượng đế, em cá»§a Chúa Giê Su.

Năm 1851, vá»›i sá»± phò tá cá»§a Dương Tú Thanh và Thạch Äạt Khai, Toàn khởi nghÄ©a ở thôn Kim Äiá»n, tỉnh Quảng Tây, rồi Ä‘em quân đánh chiếm châu VÄ©nh An, kiến lập Thái Bình Thiên Quốc và Ä‘em quân Bắc phạt, liên tiếp chiếm được nhiá»u tỉnh,

Năm 1853, Toàn công hạ Kim Lăng (tức Nam Kinh ), tá»± xưng là Thiên Vương và đóng đô ở đấy.Toàn ra lệnh đổi Dương Lịch, cải y phục, đỠxướng tân há»c, phế bá» tục bó chân cá»§a phụ nữ, phế bá» xướng kỹ, cấm nha phiến. Quân triá»u đình nhiá»u phen bị Toàn đánh bại.

Nhưng vá» sau vì ná»™i bá»™ lãnh đạo mâu thuẫn, các tướng đố kỵ giết hại nhau, khiến lòng dân ly tán.Thái Bình Thiên Quốc bị Tăng Quốc Phiên và Tả Tôn ÄÆ°á»ng, những trá»ng thần cá»§a Thanh triá»u, đánh bại.

Năm 1964, Thiên Kinh bị phá vỡ, Hồng Tú Toàn uống độc dược tự tử.Thái Bình Thiên Quốc bị diệt vong.

Tầm Dương (潯 陽) :

Tầm Dương là tên má»™t quận Ä‘á»i ÄÆ°á»ng, nay thuá»™c thị trấn Cá»­u Giang tỉnh Giang Tây. Thá»i Tùy đặt tên là Bồn Thành, sang đến nhà ÄÆ°á»ng má»›i cải là Tầm Dương. Nhà thÆ¡ Bạch Cư Di bị biếm làm Tư Mã Giang Châu, từng để lại dấu chân cá»§a mình ở địa danh này, qua bài thÆ¡ nổi tiếng " Tỳ Bà Hành çµ ç¶ è¡Œ ", mở đầu bằng câu : " Tầm Dương giang đầu dạ tống khách ". Sau này, khi Tống Giang , thá»§ lãnh cá»§a 108 vị anh hùng Lương SÆ¡n Bạc, bị đầy đến Giang Châu, ngồi trên lầu uống rượu, ngắnm mưa rÆ¡i trên sông Tầm Dương, say rồi phẫn kích, đỠphản thi mà bị bắt.

Nam ÄÆ°á»ng Hậu Chá»§ (å— å” å¾Œ 主):

Nam ÄÆ°á»ng(937-975) là má»™t triá»u đại trong thá»i NgÅ© Äại Thập Quốc (907 -975) do Lý Thăng kiến lập.Hậu Chá»§ cá»§a vương triá»u tên là Lý Dục, thưá»ng gá»i là Lý Hậu Chá»§, tá»± là Trùng Quang, hiệu là Liên Phong Cư SÄ©, sinh năm 937 CN, mất năm 978 CN

Năm 961CN Lý Dục được phong làm Thái Tử, lên nối ngôi cha.

Là má»™t ông vua tài hoa phong nhã, giá»i thÆ¡ văn, há»™i há»a, âm luật và đặc biệt vá» từ khúc.Trong suốt thá»i gian tại vị, Hậu Chá»§ không lo nhiá»u đến chính sá»± mà chỉ chuyên chú vào những yến tiệc, ca vÅ©, vui đùa cùng bầy cung tần mỹ nữ.

Những câu truyện diá»…m tình cá»§a Hậu Chá»§ vá»›i những giai nhân tri ká»· cÅ©ng như những bài từ cá»§a ông được ngưá»i Ä‘á»i Ä‘ua nhau tưá»ng thuật truyá»n tụng.Äặc biệt là ông từng sá»§ng ái nàng cung phi Kiá»u thị.Kiá»u thị là ngưá»i rất thông minh, viết chữ rất đẹp, lại tôn thỠđạo Phật, Hậu Chá»§ tá»± tay viết "Kim Tá»± Tâm Kinh " để tặng nàng

Năm 975, Nam ÄÆ°á»ng bị Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dẫn diệt, Kim Lăng bị phá vỡ, Hậu Chá»§ bị bắt làm tù binh.Trước cảnh quốc phá gia tan, Hậu Chá»§ tuy Ä‘au đớn như đứt tùng khúc ruá»™t, nhưng vẫn không bỠđược "tật" phong lưu, vung bút viết má»™t bài từ để Ä‘á»i, tả cảnh vong quốc, lá»i lẽ rất là thê lương, Ä‘au đớn, đó là bài "Lâm Giang Tiên."

Hậu chá»§ bị đưa vá» Biện Kinh, hai năm sau thì bị Tống Thái Tông Triệu Khuông NghÄ©a sai em là Triệu Äình Mỹ đánh thuốc độc chết.

Sau khi Hậu Chá»§ mất, Kiá»u thị đã viết lại "Kim Tá»± Tâm Kinh" , chữ viết rất đẹp, Ä‘em dâng vào chùa Tướng Quốc để cầu phúc cho Hậu Chá»§.

Lạc khoản (è½ æ¬¾)

Ký tên trên những thư tín, lá»… phẩm, thư, há»a thì gá»i là lạc khoản

NgÅ© Äại Thập Quốc (五 代 å 國) :

Năm 907 CN, Chu Ôn diệt nhà ÄÆ°á»ng xưng đế, lấy quốc hiệu là Lương, sá»­ gá»i là Hậu Lương, chiếm má»™t phần lá»›n phía Bắc nước Tầu, kế tục sau đó xuất hiện các nước như Hậu ÄÆ°á»ng, Hậu Hán, Hậu Chu, Hậu Tấn. Sá»­ gia gá»i năm nước này là thá»i kỳ NgÅ© Äại.

 Äồng thá»i vá»›i năm nước này, ở phía nam nước Tầu cÅ©ng xuất hiện trước sau 10 nước là Ngô, Nam ÄÆ°á»ng,

Ngô Việt, Sở, Mân, Nam Hán, Tiá»n Thục, Hậu Thục, Kinh Nam, Bắc Hán.Năm 979 CN, các nước này bị Triệu Khuông Dẫn tiêu diệt, kết thúc cục diện thá»i kỳ NgÅ© Äại Thập Quốc.

Äậu khấu (è³ è”»):

Äậu khấu là má»™t loại hương thảo, hoa nở vào mùa hè, má»c ở xứ nóng, rất đẹp, dùng làm thuốc được.Trong các văn thÆ¡ cổ Ä‘iển, ngưá»i dùng từ ngữ đậu khấu để tương trưng ngưá»i con gái còn trong trắng chưa lấy chồng.

Lương VÅ© Äế (æ¢ æ­¦ å¸):

Sinh năm 464 CN mất năm 549 CN.

Lương VÅ© Äế tên thật là Tiêu Diá»…n, ngưá»i sáng lập nhà Lương thá»i Nam Triá»u, tá»± là Thúc Äạt, vốn là ngưá»i đồng tá»™c cá»§a vua nhà Tiêu Tá», em há» Tiêu Äạo Thành, ngưá»i Nam Lan Lăng (nay thuá»™c tỉnh Giang Châu, phía tây bắc Thưá»ng Châu).Tiêu Diá»…n từng làm quan nhà Tá», giữ chức Thứ Sá»­ Ung Châu, trấn thá»§ Tương Dương. Nhân vua Tá» vô đạo, giết ngưá»i anh cá»§a Tiêu Diá»…n, Diá»…n khởi binh vây hãm Kiến Khang, l ập Tiêu Bảo Dung làm Hòa Äế.

Diá»…n nắm chức Äại Tư Mã, và được phong Lương Vương.

Năm 502 CN, Diá»…n được nhưá»ng ngôi, lấy quốc hiệu là Lương, trá»ng dụng sÄ© tá»™c, sá»­a sang văn giáo, nhá» vậy quốc thế được chấn hưng. Sau lại dốc lòng tín thá» Phật giáo, xây cất Äồng Thái Tá»±, ba lần vào đó tu.

Năm 547 CN, Tiêu Diễn tiếp thụ đầu hàng của Hầu Cảnh.Hai năm sau thì bị Hầu Cảnh dẫn binh vượt sông nam hạ, công phá thủ đô, Tiêu Diễn bị đói và bệnh mà chết.

Tiêu Diá»…n là ngưá»i giá»i vá» văn há»c, âm luật, thư pháp.
 

Văn phòng tứ bảo (文 房 四 寶):

Văn phòng tức thư phòng.Cổ nhân ngày xưa ở trong thư phòng thưá»ng dùng và thưá»ng bầy biện bốn vật dụng được quý trá»ng như bảo vật là bút, giấy, nghiên, má»±c.Vì thế nên gá»i là văn phòng tứ bảo.

(Dịch xong ngày 21-5-2004 lúc 12:42.Phạm xuân Hy)