Chim Việt Cành Nam         [ Trở Vá»   ]            [ Trang chủ ]         [ Tác giả ]            [ PDF ]

 NGÂN CHÂM
銀   é‡
Nguyên tác      :  Huỳnh Song Dị Thảo
Tác giả            :  TrÆ°á»ng Bạch Hạo Ca Tá»­
Bản dịch của    :  Phạm Xuân Hy
 
Má»™t ngá»n đèn xanh lá»­a đóm, hắt hiu tranh sáng vá»›i loài ma,
 Bao phen dặm cát bụi hồng, tất cả khêu cÆ°á»i cho lÅ© quá»·

Liá»…u Tuyá»n CÆ°  SÄ©  Bá»’ TÙNG LINH

Năm Thiên Khải  Ä‘á»i nhà Minh, Tôn Äại Liêm ngÆ°á»i Äồng Thành, tỉnh An Huy, sau khi Ä‘á»— hiếu liêm, sá»­a soạn lên kinh để dá»± thi tiến sÄ©, thì  lâm bệnnh , Ä‘i không được. Äến khi phát bảng, thấy ngÆ°á»i này Ä‘á»— tiến sÄ©, ngÆ°á»i kia Ä‘á»— tiến sÄ©, vốn là những kẻ mà Sinh coi thÆ°á»ng, bụng đâm ra phẫn hận, bệnh vì thế càng thêm nặng thêm, khiến cho mẹ chàng lấy làm lo lắng.
Thầy lang thấy thế, mới bảo :
- Bệnh cÅ© của công tá»­ đã hết rồi, hiện nay là do uất ức mà sinh ra, chỉ cần  công tá»­ Ä‘i ra ngoài du lãm danh thắng cổ tích, thì uất ức tan Ä‘i, không cần thuốc thang chi cả và bệnh sẽ khá»i .
Sinh cho lá»i thầy lang là đúng, bàn vá»›i mẹ. Mẹ chàng cÅ©ng cho là phải. Bèn thuê cho chàng má»™t chiếc thuyá»n nhá», sắm sá»­a hành trang kỹ lưỡng , chuẩn bị để Sinh Ä‘i du ngoạn những thắng cảnh ở vùng Äại Giang Tam Giáp.
Sinh từ giã mẹ lên Ä‘Æ°á»ng, mang theo má»™t đứa đầy tá»› và má»™t đứa tiểu đồng để gánh dụng cụ và sách vở.
Lúc sá»­a soạn lên thuyá»n, có má»™t ông già đợi sẵn ở đấy, đến nài nỉ xin Sinh cho Ä‘i theo để phụ chèo, vì không chịu nổi Ä‘i bá»™ nữa. . Chàng thấy ông ta tuy tuổi khoảng lục tuần, nhÆ°ng ngÆ°á»i trông hồng hào quắc thÆ°á»›c, bụng có ý thÆ°Æ¡ng hại, nên gật đầu nhận lá»i.
Ông già bÆ°á»›c vào  trong thuyá»n, vái chào Sinh, xÆ°ng là há» Hồ, hiệu là Duyệt Am, ngừơi Trá»±c Lệ Hà Bắc, tính đến Kim Lăng để làm ăn.
Sinh há»i ông lão làm nghá» gì, thì ông ta chỉ cÆ°á»i , không trả lá»i trá»±c tiếp, mà từ tốn đáp :
- NghỠcủa lão, bậc nho gia không thích nghe đâu, xin công tử miễn cho !
Sinh cho là nghá» chÆ¡i bá»i bí mật trong chốn phòng the, nên không há»i tiếp ;
Thuyá»n nhổ neo. Má»™t lèo thuận buồm xuôi gió.
Buổi trÆ°a ngày hôm sau, Sinh mệt nằm nghỉ ở khoang sau, chợt nghe có tiếng cÆ°á»i đùa hoan lạc từ song cá»­a khoang trÆ°á»›c vá»ng lại. Chàng lấy làm lạ, không biết thằng ở và đứa thÆ° đồng vì sao lại ôm bụng mà cÆ°á»i rÅ© ra nhÆ° vậy. Chàng lặng lẽ, bÆ°á»›c xuống giÆ°á»ng, lén đến xem. Chỉ thấy  trong khoang thuyá»n đằng trÆ°á»›c, ông lão há» Hồ Ä‘ang ngồi xổm trên má»™t cái ghế thấp, ở trần từ vai đến bụng, lấy bút vẽ má»™t hình ngÆ°á»i bé tí tẹo lên ngÆ°á»i.
Hình ngÆ°á»i vẽ vừa xong, lập tức đứng thẳng dậy, khe khẽ phát xuất âm thanh, líu líu lo lo nhÆ° tiếng chim con ca hót nhẩy múa. Thằng ở và đứa thÆ° đồng của Sinh thì khoái trá, ôm tai , ôm cổ, cÆ°á»i ngặt nghẽo.
Sinh biết ông lão thuá»™c hạng dị nhân, không phải ngÆ°á»i thÆ°á»ng , bèn âm thầm trở vá» giÆ°á»ng nằm, không dám há»i han phiá»n nhiá»…u gì.
Sáng hôm sau, chàng chuẩn rượu thịt, rau dÆ°a, rất là thịnh soạn, để má»i ông lão. Trong tiệc rượu, chàng tính cầu xin ông lão Ä‘em pháp thuật truyá»n cho mình. Ông lão Ä‘oán được ý định của Sinh, nói :
- Công tá»­ trong tÆ°Æ¡ng lai sẽ lên nhÆ° diá»u, không nên há»c cái thuật giang hồ « cầu cÆ¡m » này làm gì. Còn cái Æ¡n công tá»­ cho phụ chèo, lão không thể không báo được. Năm ngày nữa sẽ cùng công tá»­ chia tay nhau, lão nhất định sẽ có cái để tặng công tá»­.
Do đấy, sinh không há»i thêm gì nữa, cùng ông lão uống cho túy lúy, rồi má»›i vá» khoang thuyá»n của mình.
Chừng đến ngày hẹn, thuyá»n sắp đến Nam Kinh, ông lão thừa lúc đêm tối, tìm đến gập Sinh, nói :
- Sang mai thì lão từ biệt công tá»­. Cái Ä‘iá»u hứa hôm trÆ°á»›c, lão không nuốt lá»i được, nay xin Ä‘em hậu lá»… kính tặng công tá»­.
Sinh cảm tạ, và há»i vật đó ở đâu.
 Äáp :
- Ở trong bụng lão đây !
Sinh không nín được cÆ°á»i, nói :
- Cụ tính đùa cháu đấy à?Moi gan móc ruá»™t, chỉ là lá»i nói thí dụ, chứ lẽ nào ai có thể moi ruá»™t gan của mình mà tặng cho kẻ khác được.
Ông lão chỉ mủm mỉm cÆ°á»i, không biện giải gì, cởi bá» cái áo khoác ngoài ra, để lá»™ cái bụng trần, bảo vá»›i Sinh :
- Công tá»­ hãy thá»­ gá»i má»™t tiếng xem, thể nào trong bụng cÅ©ng có ngừơi đáp lại !
Sinh càng cÆ°á»i rÅ© ra, kiên quyết không chịu gá»i.
Ông lão bèn vỗ vào bụng mình, hô lớn :
- Ngân Châm đâu con !Mau ra tiếp khách, việc chi mà phải khép nép thẹn thùa như gái nhà quê vậy ?
Sinh nghe thế lại càng cÆ°á»i ngặt nghẽo, cong cả ngừơi xuống.
Bá»—ng có tiếng con gái nÅ©ng nịu, từ trong bụng ông lão trả lá»i :
- Con không thích ngừá»i lạ, sao ép con quá vậy.
Âm thanh vừa trong trẻo vừa nhá» nhẹ nhÆ° tiếng sáo, tiếng tiêu, uyển chuyển mà cao vút, ngá»t ngào tưởng chừng nhÆ° mật  rót vào tai.
Sinh đâm hoảng sợ. Nín bặt không dám cÆ°á»i nữa. Mà chỠđợi.
Ông lão lại vỗ bình bịch vào bụng, thôi thúc :
- Ta đã hứa gả con cho Tôn công tá»­ rồi, đâu phải kẻ lạ ngoài Ä‘Æ°á»ng. Bé đừng e thẹn  nữa !
Sinh không thấy có tiếng trả lá»i.
Ông lão lại dục.
Thì có tiếng đáp :
- Bố lè nhè nhÆ° thế, chứng tá» bố hồ đồ rồi. Thôi bố cứ mở hé cá»­a , con  xin ra ngay.
Lúc đó Sinh càng sợ, hai mắt mở trừng trừng như con gà gỗ.
Ông lão lấy tay đậpt thật mạnh vào bụng, làm bụng rách ra má»™t lá»— nhá», rá»™ng khoảng gang tay, mà chẳng chảy má»™t giá»t máu nào. Sinh càng kinh hãi, nhắm nghiá»n mắt lại.
Äá»™t nhiên, Sinh ngá»­i thấy có mùi hÆ°Æ¡ng thÆ¡m kỳ lạ, ngá»t ngào, táp vào mÅ©i. Bên tai sá»™t soạt nhÆ° tiếng ngÆ°á»i xé lụa. Chàng hé mắt  nhìn thá»­. Té ra là má»™t ngÆ°á»i con gái. Quần trắng, áo hồng, dung nhan diá»…m lệ, mái tóc lòa xòa, Ä‘ang giận dá»—i đứng trÆ°á»›c ánh đèn. Còn ông lão Ä‘i nhá» thuyá»n biến đâu mất, không thấy tung tích gì.
Sinh sợ quá, cho ngÆ°á»i con gái là yêu quái. NhÆ°ng nhìn kỹ lại, thấy dáng dấp xinh đẹp khả ái, lòng hÆ¡i xiêu xiêu dao Ä‘á»™ng, bèn lấy can đảm, há»i :
- Này, nhà ngươi là loại yêu quái nào vậy ?Cả gan dám đến dụ mỗ. Mỗ đây là Tống Quảng Bình, không để bị lụy vì sắc đẹp đâu nhé. Có biến ngay đi tức khắc, bằng không mỗ cho một dao chết tươi.
NgÆ°á»i con gái thấy Sinh bên ngoài thì oai, bên trong thì nhát, không nín được cÆ°á»i, bèn vén áo khép nép, thi lá»… :
- Thiếp xin nói thật, thiếp là chồn tiên. Cha thiếp vâng lệnh Ngá»c Hoàng  sai đến TrÆ°á»ng Lăng  giữ má»™ cho Cao Äế, nhÆ°ng sợ thiếp không có nÆ¡i cậy nhá», nên cho Ä‘i theo. Mấy hôm trÆ°á»›c đây, lúc Ä‘i qua sông, chẳng may gặp thủy thần. Ông ta thấy thiếp là ngừơi có chút nhan sắc, muốn ép làm vợ. Cha thiếp coi thủy thần chỉ là loại cóc nhái, không chịu gả, bèn dấu thiếp vào trong bụng. Nhá» phúc ấm của công tá»­ cho quá giang. Nay sắp đến nÆ¡i, cha thiếp mang Æ¡n công tá»­, nên gả thiếp cho công tá»­, để hầu hạ chiếu chăn, Ä‘á»n đáp Æ¡n dầy, Thiếp không dám tác quái. Xin công tá»­ đừng nghi ngại chi cả.
Sinh thấy nàng không có vẻ gì là ác ý, lòng cũng nao nao, nói :
- Ta bệnh đã lâu ngày không khá»i, lòng dạ nào mà lấy vợ.
Ngừá»i con gái cÆ°á»i tủm tỉm, bảo Sinh :
- Chuyện đó dá»…!Xin chàng cứ gối cao ngủ yên, trÆ°á»›c hết thiếp sẽ Ä‘uổi hai con ma ấy Ä‘i, để chàng thấy thiếp không phải loại yêu quái hại ngÆ°á»i.
Sinh rất lấy làm mừng, cật há»i :
- Khanh còn biết cả thuốc nữa à. Nếu có thể chữa dùm ta căn bệnh nặng này, thì ta tiếc gì mà không vì tình mà chết.
NgÆ°á»i con gái không đáp, nhÆ°ng Sinh vừa đặt lÆ°ng xuống giÆ°á»ng, thì nàng thình lình biến mất, không thấy đâu nữa. Duy cảm thấy má»™t luồng nhiệt khí thổi qua lá»— rốn, Ä‘i vào trong bụng. Rồi từ từ Ä‘i lên lá lách, nhập vào gan. Sau chạy khắp tạng phủ. Má»™t lát sau, mồ hôi trong ngÆ°á»i Sinh xuất ra nhÆ° chÆ°ng nÆ°á»›c. Tinh thần, trí óc, nhất thá»i sảng khoái, nhá» thế mà bệnh tiêu tan, nhÆ° trút được gánh nặng.
Chàng ngủ thiếp Ä‘i không còn biết gì, ngay cả ngÆ°á»i con gái cÅ©ng không biết biến Ä‘i đâu mất.
Chừng tỉnh dậy, thuyá»n đã đậu vào bến. Äứa thÆ° đồng vào báo là ông lão đã Ä‘i rồi, có để má»™t lá thÆ° lại. Sinh mở ra Ä‘á»c, lá»i thÆ° dặn Sinh nên đối đãi tá»­ tế vá»›i ngÆ°á»i con gái.
NhÆ°ng Sinh biết nàng ở đâu mà tìm. Äành lên bá», Ä‘i xe vào thành, đến tá túc trong gia đình má»™t ngÆ°á»i bạn.
Bằng hữu từ lâu không gặp, cùng nhau truyện trò yến ẩm rất lâu, mà Sinh chẳng há» mệt má»i. Các bạn bè Ä‘á»u mừng cho chàng. Riêng chàng cÅ©ng rất lấy làm khoan khoái trong bụng. Mãi cho đến thật khuya, Sinh má»›i vá» buồng nằm nghỉ. Lòng tưởng nhá»› ngÆ°á»i con gái, hy vá»ng được gặp lại nàng, nên bảo đứa thÆ° đồng và thằng ở sang ngủ buồng khác. NhÆ°ng chá» mãi chẳn thấy tung tích ngÆ°á»i con gái đâu, trong lòng buồn buồn lên giÆ°á»ng, còn Ä‘ang trằn trá»c, chợt bên tai có tiếng ngÆ°á»i nói khe khẽ :
- Thiếp đến bầu bạn với chàng nhé!Lòng chàng thật sắt đá, chẳng nhớ gì đến nhau sao ?
Sinh cảm thấy mùi thÆ¡m son phấn từ miệng ngÆ°á»i con gái phả ra gần ká». Chàng vừa Ä‘Æ°a tay lên sá», thì ngÆ°á»i con gái  đã chui tá»t vào trong chăn.
Sinh cầm lòng không được, bèn cùng nhau âu yếm.
Sáng dạy, chàng tính mưu dấu nàng vào một chỗ, nhưng nàng cương quyết không chịu.
Rồi không thấy đâu nữa.
Tá»›i lúc lên giÆ°á»ng Ä‘i ngủ, má»›i lại thấy nàng trở lại.
Thá»i gian vùn vụt nhÆ° tên bay, sau khi đã Ä‘i xem khắp những danh lam thắng cảnh vùng Nam Kinh, Sinh chợt nhá»› đến quê nhà, nhân dịp vua má»›i đâng quang, cho mở ân khoa, chàng bèn trở vá» Äông Thành.
NgÆ°á»i con gái Ä‘Æ°a tiá»…n Sinh đến bá» sông, sùi sụt gạt lệ bảo chàng :
- Cha thiếp ở đây, thiếp phải ở lại, không thể đi theo chàng được !
Sinh quyến luyến không rá»i, cố ép nàng cùng Ä‘i. NhÆ°ng ngÆ°á»i con gái đã biến mất.
Năm sau, vào kinh thi xong, Sinh trở lại Nam Kinh tìm lại nàng , nhưng không gặp lại nhau nữa.

(Paris dịch xong lúc 21:44 ngày 12-6-2003 - PHAM XUAN HY)
___________________________________________________________________________
 

Vài nét vỠtác giả:

TrÆ°á»ng Bạch Hạo Ca Tá»­
é•· 白 浩 å“¥ å­
CÅ©ng còn gá»i là  Hạo Ca Tá»­, là má»™t tác giả gốc Mãn Châu Ä‘á»i Càn Long, tên há» thật và Ä‘á»i sống bất tÆ°á»ng. NhÆ°ng theo "Bát Kỳ Nghệ Văn Biên Mục" ghi chú thì Huỳnh Song Dị Thảo do Khánh Lan ngÆ°á»i Mãn Châu soạn.
Khánh Lan tên chữ là Tá»± Thôn, là má»™t văn sÄ© nghèo, từng giao thiệp vá»›i văn há»c gia nổi tiếng Ä‘Æ°Æ¡ng thá»i là Viên Mai. Tuy sống âm thầm không  được ngừơi Ä‘á»i biết đến, nhÆ°ng phụ thân ông là Doãn Kế Thiện là má»™t đại thần nổi tiếng của Thanh triá»u, lịch nhậm các chức Tuần Phủ, Tổng Äốc, sau đến Văn Hoa Äiện Äại Hoc SÄ© kiêm Quân CÆ¡ Äại Thần.
Tác phẩm "Huỳnh Song Dị Thảo" gồm có một trăm ba mươi tám truyện ngắn, viết theo lối văn ngôn.
Mặc dầu mô phá»ng theo phong cách của Bồ Tùng Linh trong Liêu Trai Chí Dị, nhÆ°ng Huỳnh Song Dị Thảo không phải là không có nhÆ°ng tác phẩm Æ°u tú, tÆ° tưởng và nghệ thuật tÆ°Æ¡ng đối cao. Cốt truyện thÆ°á»ng có khuynh  hÆ°á»›ng Ä‘á» cao nam nữ tá»± do luyến ái, và đả kích cái lá»… giáo của phong kiến hủ bại, nên từ lâu đã được Ä‘á»™c giả hoan nghênh Æ°a thích.
Má»™t số truyện  trong Huỳnh Song Dị Thảo đã được chúng tôi  phiên dịch và in trong Hậu Liêu Trai và Thiếp Bạc Mệnh trÆ°á»›c đây.
 

Vài hàng chú thích :

Thiên Khải
天 啟
Thiên Khải là niên hiệu của vua Hy Tông (tên là Chu Do Hiệu)nhà Minh, làm vua từ năm 1621 đến năm 1627

TrÆ°á»ng Giang Tam Giáp
長 江 三 峽
Giáp là chá»— hai vách núi kẹp giữa nÆ°á»›c, thÆ°á»ng dùng để chỉ địa danh, nhÆ° Tam Môn Giáp ở Hà Nam, Thanh Äồng Giáp ở Ninh Hạ.
TrÆ°á»ng Giang Tam Giáp bao gồm Äịch ÄÆ°á»ng Giáp, Vu Giáp, Tây Lăng Giáp nằm trên thượng du sông TrÆ°á»ng Giang  khoảng từ huyện Phụng Tiết tỉnh Tứ Xuyên đến huyện Nghi XÆ°Æ¡ng tỉnh Hồ Bắc, dài 190 kilomet. Trừơng Giang Tam Giáp nổi tiếng có nhiá»u danh thắng cổ tích, hai bên vách núi thẳng đứng nguy nga hung hiểm, được nhiá»u văn nhân thi sì mô tả ngâm vịnh.

Kim Lăng
金 陵
Nhà thÆ¡ Lý Bạch có hai bài thÆ¡ nổi tiếng nhắc đến Kim Lăng, ở hai hoàn cảnh khác nhau là Äăng Kim Lăng Phụng Hoàng Äài, và Kim Lăng Tá»­u Tứ LÆ°u Biệt.
Kim Lăng nay là thành phố Nam Kinh tỉnh Giang Tô.
Theo tác giả Cô Vong Ngôn thì Kim Lăng bị đổi nhiá»u tên gá»i khác nhau, theo từng triêù đại . Thá»i Xuân Thu, Kim Lăng thuá»™c nÆ°á»›c Ngô, thá»i Chiến Quốc thuá»™c nÆ°á»›c Việt, sau thuá»™c nÆ°á»›c Sở. Vì vua Sở Uy VÆ°Æ¡ng dá»±ng lăng chôn vàng để trấn yểm đất đó, nên má»›i gá»i là Kim Lăng.
Äến Ä‘á»i Tần Thủy Hoàng thì đổi là Mạt Lăng. Thá»i Tam Quốc, năm 212 CN Tôn Quyá»n xây cất Thạch Äầu Thành và đến năm 229 Quyá»n đóng đô ở đó má»›i đổi Kim Lăng là Kiến Nghiệp. Äá»i Tây Tấn, vì tị húy TÆ° Mã Nghiệp đổi Kiến Nghiệp  là Kiến Khang. Các Ä‘á»i Äông Tấn, Tống, Tá», LÆ°Æ¡ng, Trần, và Nam ÄÆ°á»ng Ä‘á»u đóng đô ở đó. Äá»i Tùy là Tưởng Châu. Äá»i Tống là Kiến Khang Phủ. Äơì Nguyên là Tập Khánh .
Äến Minh Thái Tổ lại đổi là Ứng Thiên Phủ.
Năm 1421 CN, Minh Thành Tổ rá»i đô đến Bắc Kinh, Ứng Thiên Phủ má»›i gá»i là Nam Kinh
Năm 1853 CN, Nam Kinh trở thành quốc đô của Hồng Tú Toàn và gá»i là Thiên Kinh.
Năm 1927 Trung Hoa Dân Quốc thành lập, đến năm 1930 lại gá»i là Nâm Kinh Thị

TrÆ°á»ng Lăng
長 陵
Tên ngôi má»™ của Hán Cao Äế LÆ°u Bang. LÆ°u Bang chết năm 195 trÆ°á»›c Công nguyên, chung niên 62 tuổi, miếu hiệu Cao Tổ, thụy hiệu là Cao Hoàng Äế, chôn ở TrÆ°á»ng Lăng, nay là phía đông thị trấn Hàm DÆ°Æ¡ng, tỉnh Thiểm Tây.

Ngá»c Hoàng
玉 皇
Theo thần thoại truyá»n thuyết, Ngá»c Hoàng là vị vua ở trên trá»i, cÅ©ng còn gá»i là Ngá»c Äế, hay Ngá»c Hoàng Äại Äế. TÆ°Æ¡ng truyá»n thì Ngá»c Hoàng có pháp lá»±c vô biên, coi quản má»i sá»±cát hung , há»a, phúc ở tam giá»›i 三 ç•Œ (thượng giá»›i, trung giá»›i, và hạ giá»›i), thập phÆ°Æ¡ng thậpå æ–¹(đông, tây, nam, bắc, đông nam, tây nam, đông bắc, tây bắc, thượng, hạ), lục đạoå…­ é“(thiên, nhân, quá»·, địa ngục, súc sinh, ngạ quá»·), tứ sinh å›› 生 (thai sinh, noãn sinh, thấp sinh, hóa sinh).
Trong nhiá»u tác phẩm văn há»c của Trung Quốc, nhÆ° Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân, đã mô tả Ngá»c Hoàng là vị thần linh chủ tể của cả trên trá»i, dÆ°á»›i đất, và nhân gian.

Công tử
å…¬ å­
1-Cổ xÆ°a, ngoài ngÆ°á»i con đích của chÆ° hầu vÆ°Æ¡ng, thì những ngÆ°á»i con khác được gá»i là công tá»­, chẳng hạn nhÆ° trong sach "Sá»­ Ký-Ngụy Công Tá»­ Liệt Truyện" thì Ngụy Công Tá»­ Vô Kỵ là con út của vua Ngụy Chiêu VÆ°Æ¡ng, và  là em của vua Ngụy An Hy VÆ°Æ¡ng, ngÆ°á»i anh cùng cha khác mẹ vá»›i Ngụy Công Tá»­ Vô Kỵ.
Tá» Hoàn Công khi chÆ°a lên ngôi được gá»i là Công Tá»­ Tiểu Bạch. Tấn Văn Công khi chÆ°a tức vị cÅ©ng gá»i là Công Tá»­ Trùng NhÄ©.
Vá» sau, ngÆ°á»i ta thÆ°á»ng gá»i con các quan lại là công tá»­, rồi dần dần tôn xÆ°ng con ngÆ°á»i khác cÅ©ng gá»i là công tá»­.
2-Trong cách xÆ°ng hô, gá»i ngÆ°á»i đối thoại vá»›i mình là công tá»­ là để tỠý kính trá»ng ngÆ°á»i  đó.

Cao Äế
高 å¸
Tức Hán Cao Tổ LÆ°u Bang . Năm 206 trÆ°á»›c CN, tức Cao Äế nguyên niên, đến năm Cao Äế thập nhị niên, tức năm 195 t CN thì mất, chung niên 62 tuổi, miếu hiệu là Cao Tổ, thụy hiệu là Cao Hoàng Äế, táng ở TrÆ°á»ng Lăng.

Nam Kinh
嗠 京
Thành phố này là má»™t trong sáu kinh đô cổ của Trung Hoa, thÆ°á»ng giản xÆ°ng là Ninh, nằm ở phía nam tỉnh Giang Tô. Theo lịch sá»­, thÃŒ vào năm 427 trÆ°á»›c công nguyên, sau khi diệt nÆ°á»›c Ngô, Việt VÆ°Æ¡ng Câu Tiá»…n kiến lập Việt thành ở đây.
-Năm 333 trước công nguyên, Sở diệt Việt, dựng Kim Lăng ấp. -Tần đổi là Mạt Lăng.
-Thá»i Tam Quốc, năm 211 công nguyên , Tôn Quyá»n cải danh là Kiến Nghiệp, đến năm 222 CN, Tôn Quyá»n xÆ°ng đế thiên đô từ VÅ© XÆ°Æ¡ng vá» Kiến Nghiệp, Nam Kinh trở thành quốc đô từ đó. Trong thá»i gian cai trị, trừ xây dá»±ng Thạch Äầu Thành trở thành căn cứ thủy quân , nhà Ngô tu bổ xây dá»±ng Kiến Nghiệp thành khu vá»±c phồn hoa nhất, rá»™ng khá»ang ba bốn trăm cây số. Nhất là, dá»c theo sông Tần Hoài, là nÆ¡i thị tứ, tập trung dân đông nhất
-Nhà Tấn, năm 313 CN vì tị húy Tư Mã Nghiệp đổi ra Kiến Khang.
-Từ Äông Ngô  đến Äông Tấn, và các vua Nam Triá»u, nhÆ°  Tống, Tá», LÆ°Æ¡ng Trần, Ä‘á»u đóng đô ở đây, tổng cá»™ng 322 năm. Sá»­ gá»i là "Lục Triá»u Äô Há»™i "
-Năm 937, Nam ÄÆ°á»ng đổi tên là Giang Ninh Phủ .
-Äến thá»i Minh, Chu Nguyên ChÆ°Æ¡ng thống nhất nÆ°á»›c Tàu, năm 1368 định đô ở đây, má»›i gá»i tên là Nam Kinh. Năm 1421, Minh Thành Tổ dá»i đô vá» Bắc Kinh, Nam Kinh gá»i là LÆ°u Kinh.
-Äầu nhà Thanh đổi là Giang Ninh phủ, thuá»™c tỉnh Giang Nam.
-Năm 1853, Thái Bình Thiên Quốc định đô ở đây  gá»i là Thiên Kinh.
-Năm 1912 , Tôn Trung SÆ¡n tưụ nhậm Lâm Thá»i Tổng Thống lại gá»i là Nam Kinh phủ
-Năm 1927  Chính Phủ Quốc Dân Äảng chính thức lấy Nam Kinh làm thủ đô. Nam Kinh là má»™t thành thị có rất nhiá»u cổ tích danh thắng nổi tiếng, nhÆ° :Bán SÆ¡n Tá»±, Trung SÆ¡n Lăng, Minh Hiếu Lăng, Linh Cốc Tá»±, Thạch Äầu Thành, Bạch Lá»™ Châu, Yến Tá»­ Ki, Thê Hà Tá»±, Cổ Lâu, Minh Cố cung. Mạc Sàu Hồ, VÅ© Hoa Äài, Mai Viên Tân Thôn. Chẳng những có nhiá»u danh lam thắng cảnh, Nam Kinh còn là nÆ¡i lÆ°u lại nhiá»u những sá»­ tích, dật sá»±, của các văn nhân há»c sÄ©.

                                                _____________________________

[ Trở Vá»   ]