|
Mây là tên một cô gái. Lúc nàng có thai Rừng đã không hay. Cảm giác buồn nôn không rõ rệt, biếng ăn mệt mỏi. Lần hồi ngực căng cứng. Chung quanh đầu vú đã có quầng thâm đen. Giờ đây Mây đã thấy khác. Trong cơ thể chuyển biến từng ngày một đổi thay.
Theo Rừng lên chốn nầy. Rừng bảo đi là Mây đi. Không phải cuồng nhiệt mà Mây chỉ muốn quyện vào với Rừng làm một. Ở đây không có kiếng soi. Những đêm trăng Mây khỏa thân ngồi đó. Aùnh sáng trong vắt phản chiếu hình ảnh trần truồng của Mây trên mặt nước. Mây ngồi lặng lẽ. Cảm giác một mình được trăng ve vuốt, không cần cho ai biết hay Rừng bắt gặp, Mây thấy lòng thanh thản hơn. Rừng bảo xa trần thế. Mây ơi bay đi. Chỗ không phải của người mới là của ta. Mấy ai có được cuộc sống như mình. Thực mộng trong đời chỉ là hư ảo. Non cao vực thẳm tuồng như bến mê.
Rừng là người, như rừng ở trần gian. Mây không cần biết tuổi tác ở người bạn đời. Chỉ cần có tấm lòng biết yêu thương Mây. Rừng muốn lập vương quốc riêng. Không có người, không có thần dân. Tự do từ mình, không phải bận tâm lo cho đời sống người khác. Rừng ích kỷ. Rừng muốn làm chủ bản thân mình để được trọn vẹn.
Thú vui của Rừng là non nước, chim muông và cá. Sinh sống ở Rừng là khai đất trồng cây, trồng lúa bên khoảnh đất cạnh giòng suối nhỏ. Suốt đời Rừng sống khao khát lấy một tình yêu, thủy chung và nên thơ chính mình.. Rừng làm bẫy bắt thú, bắt chim. Những loại chim rừng, lẫn chim họa mi, chim áo già. Mây không dám ăn thịt, Mây sợ tội. Mây muốn giữ chim. Mây muốn nghe tiếng hót và đến ngày rằm khấn nguyện thả chim. Mây muốn phóng sinh để được giải thoát, dù ở đó một người bẫy, một người thả. Mây coi đó là phúc lành.
Nhìn hang động của Mây, Rừng chỉ lặng lẽ không nói gì. Đó là nỗi cô đơn, là nỗi yên ấm ở tâm hồn Mây. Đem đến niềm vui cho người khác, cho người mình yêu dấu, dẫu có đau lòng nghịch lý hơn, Rừng vẫn chịu vậy. Với Rừng tù hãm và tự do là sự lẫn lộn. Mâu thuẩn hay giản dị cũng từ từng lúc nhìn. Ở đây chỉ có Rừng với Mây. Không ai nhìn thấy phê phán. Mây đã theo Rừng lên đây. Rừng là đàn ông phải biết bảo bọc chở che. Thật ra chung quanh đâu có người để Rừng phải bận tâm bảo vệ. Thiên nhiên là những xào xạc của lá của gió. Bão giông cũng không thể cuốn hút Mây của Rừng đi được. Mái nhà đơn sơ bên bờ suối, đến đêm có cánh tay trần của Rừng để Mây gối đầu. Vòng tay ôm của Mây quanh thân Rừng, quanh bóng tối bao phủ chờ đợi một ngày mai.
Buổi sáng thức dậy. Aùnh mặt trời rọi sáng. Người đầu tiên trong một ngày của Rừng là Mây. Khuôn mặt nàng đó. Đôi mắt mở to. Mái tóc dài buông xõa, vầng trán rộng thông minh. Khuôn mặt của Mây rạng rở từng lúc từng hồi. Trong lòng Rừng, Mây đẹp và hiền lành như tranh vẽ bồ tát mà thuở nhỏ Rừng đã nhìn đắm đuối quên đi tạp niệm. Rừng yêu Mây như yêu một tình yêu thánh thiện. Còn quãng đời qua. Ai không có cội nguồn. Rừng không muốn nhắc, nói lại làm gì. Rừng có phạm tội không khi quyến rũ Mây ra đi. Hay chính Mây đã lựa chọn cho cuộc sống mình. Mây vượt thoát, Mây bay đi trên vòng lễ nghi tội lỗi, bỏ lại đàng sau cuộc thế tục. Giờ đây chỉ còn có Rừng để Mây được sống, được thở trong tình yêu, tự do.
Một ngày bắt đầu Mây hỏi.
_ Rừng ơi. Anh có nghe không tiếng chim đó.
_ Anh hiểu những gì chim hót, kể cả mọi điều.
_ Anh giả bộ thôi, chim nói những gì. Mây dục.
_ Sẽ có người đến vương quốc nầy, vì ở đây có sự sống. Không ai chọn lựa giữ phần được mà không mất mát.
_ Rồi mình sẽ ra sao. Mây phân vân.
_ Đến chừng đó mình sẽ đi. Ở đâu rồi cũng có người Mây à, vì là trần thế. Chim cũng đang sống trong vòng giành tổ. Đất có biên giới, nhưng tấm lòng không có lằn ranh giới hạn. Đất không biết nói gì, nhưng đất biết nghe tiếng thị phi, nhìn thấy sự tranh giành và tội ác.
_ Rừng ơi. Mây nói. Thế giới chúng ta là sự thầm lặng. Tự nó đã là một tuyên ngôn độc lập.
_ Mây có buồn không, khi sống cho chính mình là sống riêng rẽ với xã hội, là sống trong sự cô độc.
_ Đôi lúc em không muốn mình là Mây, muốn là chim để được nói những điều mình muốn nói, muốn có đôi cánh mướt mồ hôi, để hiểu bay xa hơn nơi mình sẽ tới.
_ Mây ơi. Ở đâu em cũng phải sống với người cùng chủng, để nghe, để nói. Muốn làm chim? Chim hót vẩn vơ cho quên đời, chỉ là cảnh trí mua vui thoáng qua. Không ký ức, không để lại gì trong bầu trời xanh dưới cái nhìn của mỗi phận người. Còn ở ta, ta làm người, ta có nỗi đau, có chia sẻ. Có thiên đàng ở trên cao. Có địa ngục là về với đất. Có luân hồi, có chuyển hóa, có niềm vui, có ngày mai là những biến đổi không biết được. Chờ đón tương lai, phải chăng là niềm an ủi cho những kỳ vọng, hôm nay chưa đạt được.
Mây hôn Rừng. Nụ hôn ngắn ở mỗi ngày nhưng dài hơn cả đời Mây đi qua. Khi đã sống chia lìa với thực tại, trốn chạy rời bỏ tất cả để đến chốn nầy. Mây nghĩ là sẽ êm ấm chấp nhận. Nhưng quanh quẩn trong hạnh phúc chín muồi, lại là những lúc vẩn vơ về quãng đời qua cảnh cũ. Có phạm tội không với người đàn ông trước. Với một người mà tình yêu chỉ là nhục thể. Mây bị dày vò đau xót ở tâm hồn và trò chơi với người không yêu thương. Hắn là biểu tượng của một xã hội, chỉ có vật chất và những đêm làm tình tiếp nối, đau đớn mà Mây nhận chịu. Với Mây, Mây muốn vượt lên những điều đó. Mây cần được yêu thương vỗ về. Cho đến lúc gặp Rừng. Gánh những ân tình mà Rừng chia sẻ bồi đắp lên vết hằn đau. Mây mới chợt hiểu tình yêu khác đi với tình cảm nhục thể. Mây khóc. Mây hiểu cảm giác đầu đời cơn ân ái. Mây tiếc nuối. Không phải sự giữ gìn bị phá vỡ. Lý ra Rừng phải là người đầu đời đi qua đời con gái Mây. Ở đó Mây có nỗi êm ái, có bờ hạnh phúc, có tên Rừng. Rừng ái ân. Và Mây, Mây bay lên trên cao ẩn thú tình người.
Mây kêu gọi dục dã Rừng. Chờ đợi Rừng sống một thế giới khác. Ở lại với người, Mây là kẻ phạm tội. Mây cần được sống, được thở, được chọn lựa hạnh phúc đích thực đời mình. Cho đến ngày theo Rừng ra đi. Mây mãn nguyện. Bỏ lại đàng trước. Đi đến nơi không có chốn người. Chỉ có tình yêu. Chỉ có tấm lòng Mây muốn sống, muốn sống lại thực tế làm người. Xa đời nhưng lần hồi Mây thấy nó không xa. Vẫn những hiễm nguy rình rập. Vẫn thấy được điểm cuối thời gian đang ở trước mặt. Và Rừng vẫn phải sống, phải làm để nuôi thân.
Con người Rừng dáng vẻ không đẹp. Đời sống nội tâm ở Rừng vẫn là điều Mây không thể hiểu hết được. Có những u uất, bịt kín như những đêm không gió. Rừng yêu nước, yêu cội nguồn, không dữ dội mà đằm thắm lặng lẽ. Rừng hát những bản tình ca, mỗi lần nghe Mây phải khóc. Rừng thương cho dân tộc mình bao giờ cũng bị đánh phá, cũng có nội thù. Rừng muốn có vùng đất riêng, không gian riêng. Ở đó muôn loài sống thuận thảo yêu thương. Nô lệ cho chính bản thân mình đã là điều tội lỗi. Rừng không muốn áp đặt, kéo lật xuống mơ ước của mỗi con người. Đời sống bây giờ chỉ có Rừng và Mây. Rừng sống với tự do khát khao. Rừng sống với tình yêu tìm kiếm cho chính đời mình.
Đôi lúc Rừng cũng biểu lộ bản tính hỉ, nộ, ái, ố làm người. Không phải Rừng giận Mây, do Mây, mà chính những gẫy đổ Rừng đã làm hư làm hỏng. Búa riều Rừng vung vào cây, chém những vết hằn sâu. Qua cơn giận dữ, nghĩ lại. Như điều thị phi len vào chốn nầy. Rừng bỏ đi không dám nhìn lại. Không ai thấy. Rừng vẫn cảm nhận cái liêm sĩ làm Rừng ray rứt. Rừng chỉ muốn làm người. Muốn ăn, muốn hưởng những gì làm ra ở chính bản thân mình. Nhưng nào có được đâu. Chân lý tìm kiếm hình như không kết quả vậy. Rừng vẫn phải thụ hưởng những điều sẵn có. Tách rời một đời sống. Tách rời hệ lụy là điều không thể được. Vướng mắc vào lại thêm khổ hạnh. Nói những điều không nên lại là khẩu nghiệp. Cho nên Rừng không muốn nói, không muốn ngợi ca đất trời. Cái đẹp ắt hẳn đã sẵn. Con người khi bị tước đoạt tất cả trở nên tầm thường, và tình yêu chỉ là dục tính của tình dục.
Đôi khi Rừng không hiểu chính mình là người hay đích thực là rừng của muôn vật, là ngọn cây cao, là thảo mộc đã có từ hàng bao thế kỷ, thuở đất trời chưa nổi đoạn phong ba. Rừng là người hay là rừng của muôn loài quên lãng. Đó là ý nghĩ nhìều lần Rừng tự hỏi. Sống hòa lẫn chung đụng hay đi ra ngoài cuộc sống. Sự chọn lựa hôm nay chỉ là một thế đứng. Rừng muốn hiên ngang ngẩng cao đầu. Còn có ta, còn có đất trời, và bên em, ta có tình yêu, đó là tình yêu mây. Trong bụng Mây đang có mầm sống. Rừng biết, thai nghén là tương lai, là hồi sinh, là sáng tạo sự sống mới, tiếp nối giòng máu của Rừng.
Đúng như loài chim đã báo. Giang sơn của Rừng đã có từng đoàn người đến khai phá ẩn cư. Rừng trèo lên cây cao trông về hướng họ, kể cho Mây nghe. Mây sợ . Mây không muốn mất đi cái khung cảnh dù ngắn ngủi, nhưng đã tạo cho đời sống Mây nỗi bình yên ở tâm hồn. Mây cần có Rừng, cần người đàn ông chở che ở tương lai. Những đêm lạnh trời Mây thấy thiếu thốn, khát khao một điều gì đó không rõ rệt. Thu mình lại trong sự sống lâu ngày. Mây cảm thấy buồn chán. Chạy trốn cuộc đời, chạy trốn trần gian muôn màu, sống nơi hoang dã, đôi lúc Mây thèm được nghe tiếng người cùng chủng nói. Sự ra đi nầy đúng hay sai. Sống nơi không người hay sống lẫn với người không cảm thông được với nổi đau, nỗi cô lẻ. Sự khinh khi từ nhiều phía, ở họ hay chính mình tự cảm thấy, bị dồn về một phía chỉ còn là mình. Nhưng dẫu thế nào Mây cũng không thể quên được quá vãng. Ngoài Rừng còn có ai, chỉ còn là nỗi tâm tình. Rừng không có dấu ấn đau thương, lỡ làng mất mát như đời Mây đi qua. Không hiểu về Rừng nhiều. Mây không muốn biết, muốn nghe. Mây sợ mất đi ấn tượng về người đàn ông lúc nào cũng che chở cho Mây. Chuyện tình của Rừng với Mây là chuyện của đất trời giao hợp. Ở chốn trần gian cũng có nỗi niềm.
Đêm nay Rừng không ngủ được. Gió nổi phong ba ở chốn nào đó. Còn ở đây rừng tĩnh mịch. Bóng tối bao phủ cõi trần, chỉ còn thấy bóng, bóng của hai người đàn ông. Một người cúi xuống.
_ Thưa tôn sư, điều con làm đúng hay sai.
Có tiếng trả lời:
_ Đúng sai là do tâm con nghĩ. Chuyện con không rõ. Ta không rõ thì làm sao kẻ ngoài hiểu được.
_ Người ta bảo con là kẻ phàm phu tục tử, đội lốt cửa thiền, lòng mình cảm thấy đau xót quá.
Có tiếng thở dài lùa đi trong gió, giọng đáp khẽ:
_ Cõi trần gian nầy ai không là tục tử. Cái áo che thân trùm lên thân phận, chức danh chỉ là tên gọi, sá gì con phải bận tâm. Mừng vui quá hại tâm. Lo buồn quá hại tì. Đọc sách thánh hiền con đã hiểu. Ta không đọc. Người không đọc cũng hiểu luân lý cuộc đời. Có ai xưng thánh thần trong lúc nầy. Họ chỉ tự đặt, tự gọi để sống lên nhau. Có coi nó là trật tự trong lúc nầy đi nữa, thì mai mốt cũng đảo lên lật xuống mâý hồi.
_ Con muốn yên thân cho hết kiếp mà vẫn không xong.
_ Tâm con động là bởi con sống trong vòng chuyển động. Người tới lui cho con hưởng phước cúng dường thì sao con yên. Thụ hưởng của người là phải trả. Người ta kính Phật chứ không phải kính con. Đừng lầm lẫn điều ấy. Đằng sau lớp áo con cũng chỉ là tục tử.
_ Vậy chỗ nào mới là chỗ an thân.
_ Con cần chỗ dung thân chứ chưa cần phải an. Cái có của mình là tự mình biết. Cái người ta bỏ đi mới là cái của mình. Không lợi lộc, không chức quyền, không dòm ngó người lân cận. Người chung quanh không nghĩ đến mình mới là chỗ dung thân. Cây cỏ dẫm lên, chỉ chỗi dậy lặng lẽ đàng sau nhịp bước. Còn phần con đã lội qua sông thì đừng mang qua bờ. Cái gì để lại được thì nên phủi sạch. Giác ngộ điều nầy thì tâm mới tĩnh, mắt mới sáng. Còn ẩn dụ nào con không rõ.
_ Vậy thì con được yêu hay không ?
Có tiếng thở dài. Rất lâu, rồi ngần ngừ.
_ Con muốn nói dưới vực sâu tâm hồn, con cũng biết yêu, thứ tình yêu người, đó có phải là điều tội lỗi?
_ Nhân gian có chỗ trật tự. Cách nhìn lâu ngày thành thói quen, trở thành qui luật, đúng chỗ, hợp thời gian. Đi ra ngoài đám đông một mình, sẽ thành kẻ xa lạ. Giới cấm mà con mang chính mình nhận chịu, không ai bắt buộc. Muốn người ta tôn sùng thì phải tu thân. Lập thân ở hoàn cảnh nào thì trở về yên ở phận nấy.
Người đàn ông lặng lẽ. Hồi lâu, ông nhớ lại.
Mười mấy năm trước ông cũng là kẻ đi tìm tự đo. Kẻ đạo người đời có ra đi cũng cùng chung cảnh ngộ, xác phàm tục tử. Sinh hoạt chung đụng để sống nuôi thân, trong hoàn cảnh cùng khổ, không có giai cấp, lớp lang bề trên kẻ trước, không phân biệt màu áo sắc da, cùng là con người, miếng đói miếng no. Có chăng là che dấu thân phận, tự tạo cho mình bóng sắc hào quang, nuối tiếc dĩ vãng, thêu dệt trăm điều mọi chuyện. Cái tôi ở trần gian của ai cũng lớn, dù đang chen nhau sống, đương đầu với thực tại khó khăn. Trong hoàn cảnh vậy ông đã gặp người đàn bà cô lẻ, yếu đuối, săn sóc lo lắng cho nhau mỗi ngày mỗi buổi, như một thứ tình ở chốn đời muôn nẻo. Không ai cấm được ông, cấm ông yêu tiếng hát của người ca sĩ đó, yêu chủ nghĩa yêu tự do cho chính mình. Ông không dám thú thật để nàng biết, trước đây ông là nhà tu hay linh mục. Đàng sau lớp áo, ông chỉ là con người, cần có một thứ tình để sống. Con người ông từ tội lỗi đi ra. Cái nhân cái thiện ông biết tự kềm chế bó buộc, như bề trong sâu kín ông cũng có những khát khao che dấu. Đó là những lúc ông ngồi một mình lẳng lặng. Đó là những lúc không phải ở chốn trang nghiêm, ông sống thật với chính mình. Ông yêu giọng hát trước khi yêu người đàn bà. Tiếng hát đã làm ông mủi lòng, tủi thân gợi nhớ. Trong tiếng hát ông thấy lại đời mình, nghe giọng ca ông bồi hồi xúc động
Trước đây có bao giờ ông để ý đến đàn bà. Chỉ có hoàn cảnh nầy, lúc nầy, từ nỗi thương cảm lãng mạn, đi đến một tình yêu chân thật. Có thể nàng không biết nhiều về ông lúc đó. Nàng sống dửng dưng có ông kề cận, như một người bạn thầm lặng trong cảnh ngộ. Nàng đã đi xa hơn những điều ông nghĩ. Cái vòng trói buộc lẩn quẩn, tắm mát, nàng cũng dễ rửa xong nhớp bụi hồng trần. Rồi thôi khi có cơ hội, nàng như cánh chim tung bay, để lại ông với bao nỗi niềm thẹn với chính mình. Đường trần đâu có sợi dây nào cột lại, chỉ có oan khiên mới làm khổ đau thổn thức.
Tôn sư. Mười năm sau con gặp lại nàng. Bây giờ nàng đã khác, đang đeo đuổi con đường chọn lựa. Còn con, con cũng đã hóa thân thành người khác. Nàng vừa hốt hoảng vưà buồn cười thú vị khi thấy con trong cánh áo nầy. Nàng không gọi con lời tôn kính như người khác đã gọi. Vẫn lời thầm thì cũ. Người đầu đời tưới nước trên nhánh cây khô, trên mầm sống, làm sao con quên được. Nàng nhắc lại câu chuyện dan díu ở mối tình đầu. Tình đầu? Hỡi ơi, tình đầu tình cuối, hay tình lưng chừng cũng không hiểu được. Sự đùa giỡn bỡn cợt trên một tình yêu tật nguyền tội lỗi. Nàng muốn kéo con trở lại trần gian, trở lại đời sống phàm tục.
_ Vậy rồi người bỏ đi ư?
_ Không phải bỏ đi mà cởi áo trốn sang đời khác. Tôi không thể đi suốt cuộc đời với nỗi sám hối lúc nào cũng đeo đẳng. Vậy rồi cho đến khúc quanh, đã phải rẽ sang đường khác. Người ta nói quít trồng ở Giang Nam chua, nhưng trồng đất Giang Bắc sẽ ngọt. Tôi muốn có một đời sống mới, tự do, không còn những hệ lụy ràng buộc.
_ Tôn sư. Việc làm vậy có phải không?
_ Cho đến bây giờ phận người ngọt hay chua, cũng chính từ gốc. Người chạy trốn đâu, cũng chỉ là mình. Đời sống còn nhiều ảo vọng. Buồn vui nắng sớm chiều mưa mới tạo nên cuộc đời. Không nên bám víu điều không giữ được. Không dễ gỡ điều mình phải mang.
_ Người ta còn làm điều tội lỗi, thủ đoạn hơn để đạt thành mục đích, sao không ai để tâm phê phán, sá gì một phận người nhỏ bé như con.
_ Người ta làm nhưng biết che dấu, có hậu thuẫn, có đổi chác. Còn ngươi, ngươi có những gì. Tâm lành chất phác, lý luận đơn giản cho một tình người, không thể yên được trong đời sống bây giờ.
_ Vậy đời trước tôn sư yên ổn lắm sao?
_ Lúc ta sống là lúc tìm kiếm, tìm kiếm bản năng của chính ta. Ta chỉ là kẻ cô độc thua người thua tất cả, chỉ lấy bóng sắc thời gian soi lấy chính mình. Ta có mặt trời làm bạn đường hy vọng, ước mơ. Với đêm trăng là kẻ tục huyền làm lòng ta tu tỉnh. Ta không nói lời phiền não. Hãy để tâm ta nói, một mình ta nghe, và chung quanh là muôn loài chứ không phải riêng một người đàn bà.
_ Tôn sư. Vậy người là ai?
_ Người thấy ta không?
Người đàn ông chồm về phía trước trong tư thế ngồi. Dưới ánh trăng, bóng người ngã dài. Gã đứng lên, phân vân rồi chợt hiểu. Thì ra tôn sư chính là bóng của ta. Người thầy của ta là ta. Ta đi tìm người học đạo. Ta đi bốn bể ngàn phương, lập thân cứu quốc, cổi lốt trần đời, chạy trốn vinh hoa phú quí. Rồi cũng thấy lại ta, thấy lại bóng của chính mình. Cho đến lúc nầy, gã thấy lòng thanh thản hơn, dù hai chân tê cứng. Tội lỗi cưu mang vô hình dung đeo đẵng từ lâu lần hồi lịm xuống. Lý tưởng cao siêu, tham vọng ở chính bản thân mình cũng tắt.
Đời đã đổi rồi. Hay đổi một lần đời cũng thế.
Rừng ơi, bây giờ thì sao? Đã có lần hiền lành trốn chạy tình yêu, sao trói buộc chi thêm một thứ tình bàng bạc lấp nỗi trống không. Là Mây đó. Mây của gần gũi, của năm tháng dài lâu. Đâu mấy ai biết mối tình dan díu sãn sinh ở Mây với Rừng. Nhưng bây giờ Rừng muốn kêu lên. Hãy để Mây bay đi cho lòng mây thanh thản, cho Rừng vẫn sống với rừng trầm mặc muôn đời.
Gã đi từng bước về ngôi lều hoang vắng. Nói lời tạ từ với Mây, với mối tình si, rồi cũng trôi theo giòng đời?! Cuộc sống ở đây yên tĩnh quá. Đạo đời lẫn lộn hình như âm vang ở xa, chứ không phải chốn nầy. Nó đã thuộc về quá khứ, như những bí ẩn ở người đàn bà. Còn Rừng, Rừng bây giờ với hiện thực. Thế giới hoang vu chỉ còn có ta, có rừng cây xào xạc lá. Không còn gì, không cần thiết phải nói cho Mây biết về con người thật của mình. Tình yêu qua đi, có thực sự chăng, hay chỉ là nỗi khát khao thèm muốn ở một con người cần được yêu thương. Xã hội có thể không tha thứ. Đang đuổi xô gã với lời thị phi. Nhưng tất cả, Rừng nhũ lòng. Ta đang trả lại, trả lại quá khứ, trả lại đầu đời trần gian niềm tôn kính.
Đến trước căn lều. Có tiếng rên khẽ. Cơn đau hình như đến với Mây mỗi lúc một nhiều. Gương mặt nàng tái xanh nhợt nhạt. Mái tóc xõa dài rối tung. Nàng trần truồng nằm đó. Không phải là lúc tắm trăng bên bờ suối. Không phải là lúc thơ mộng như tranh vẽ. Nàng cắn chặt hàm răng, oằn oại trong tiếng rên đau. Mây đó. Mây của Rừng đó..Nàng co hai chân lên, xoay nghiêng duổi thẳng. Bây giờ thì Rừng đã thấy, cơn đau đớn ở Mây thế nào. Một mình Mây chịu đựng.
Gió như đổi chiều. Cơn giông bất ngờ ùa đến. Aùng mây mù che lấp một phần trăng. Có tiếng chân đến gần. Tiếng chân của Rừng hay tiếng chân ai dẫm theo nhịp tim đập.
Trời đất bao la nhưng lặng lẽ vô chừng. Mặt Mây tái đi. Cơn thôi thúc vỡ òa. Máu. Máu từ dạ bụng Mây chảy xuống. Trước mắt Rừng. Không là Mây của đêm trăng huyền hoặc. Giòng máu đỏ từ cửa mình Mây chảy ra, lan dần xuống đùi háng. Vết máu khổ đau. Vết máu của con người hiện thực. Vết máu thắt chặt tim Rừng.
Trời như tối lại. Trong đêm Rừng thấy nụ cười, khát vọng của Mây bay lên.
Mây bay lên ... Trời không hay. Đất cũng làm bộ không biết.
Hoài Ziang Duy