Kinh
ngạc, sững sờ, chắp tay kính
Gốc
tùng, ngàn sợi gỗ vấn giằng
Trên
đời, vạn loài cây thớ dọc
Duy
các ngươi quá đỗi hiên ngang
Ngang
tàng, lặng lẽ gồng, vỏ toác
Hay
để xích thừng cho ấm chăng?
Ta
lùi lại, thấy tùng trăm ngạnh
Lao
lên trời, tên vút, thẳng băng
Bỗng
tùng hoá uy nghiêm đài tháp
Nghìn
xưa sau Tổ quốc ghi công
Ta
xin biến thành lư nhang thép
Tóc
dựng lên, toả khói, mênh mông
Bạn
thơ bảo: trong tùng thớ dọc
Ta
mỉm cười: đặc ruột thẳng lòng
Chất
dọc ngang đúc thành xương thịt
Máu
hổ phách cuồn cuộn vàng ròng
Các
ngươi nhắc ta thương Nguyễn Trãi
Nguyễn
Trãi xa, tùng lại rất gần
Cũng
muốn kết các ngươi làm bạn
Tùng
cao, ta… chồng sách kê chân!
Ta
khiêm tốn để tùng đừng ngại
Riêng
đỉnh thơ ta có ngót ngàn
Trần
Xuân An, tùng ơi, nhớ nhé
Dọc
bên ngoài, trong khá ngông ngang!
Trần
Xuân An
13
-14:40’,12.9 HB8
Viết
tại Nhà Sáng tác Đà Lạt