Phố
trời không bao giờ bạc tóc?
Trăm
năm biếc giữa nghìn năm xanh
Em
Huế trắng đã hồng Đà Lạt
Khiến
ai, trót già cỗi, sao đành!
Đà
Lạt chỉ vài ngày biến mất
Mù
sương sa, mây lấp phố đồi
Tóc
đôi khi tím len trắng lụa
Em
che hồng má đỏ và môi
Tuổi
trẻ tôi bỗng dưng thất lạc
Nhìn
vào trí nhớ, mắt trông xa:
Gã
trai nào quàng vai em đọc
Thơ
tình tôi mới viết hôm qua!
Nhắm
mắt, cho lang thang kỉ niệm
(sớm
mai trại viết đã đi hoang!)
Cúi
xuống, kính trên bàn, ai đó?
Tóc
còn xanh so với giấy chăng?
Tôi
biến mất khỏi tôi, tìm nắng
Lên
đồi thông và xuống lũng hoa
Thời
gian có là len và lụa
Liệu
gặp em tôi vẫn nhìn ra?
Trần
Xuân An
05:
- 06:50’, 12.9 HB8
Viết
tại Nhà Sáng tác Đà Lạt