Mẹ
Mẹ
ngồi nhai miếng trầu cay
Chênh
vênh bóng nhạt tháng ngày héo hon
Bên
trời lận đận thân con
Mây
chia góc biển đầu non lạ lùng
Nửa
khuya giấc ngủ lưng chừng
Tưởng
khua bão sóng
đêm rừng gió bay
Phai
màu tóc mẹ không hay
Nhà
thưa bếp lạnh tháng ngày quạnh hiu
Long
đong nắng sớm sương chiều
Đăm
đăm mắt mỏi xiêu xiêu bóng dài
Một
đời chưa thấy tương lai
Mà
xuân thắm nhạt vàng phai bao giờ
Mẹ
quen tháng đợi năm chờ
Ba
đi theo nước ngày xưa không về
Bây
giờ đến lượt con đi
Súng
rền rĩ đất khói nghi ngút trời
Theo
con lòng mẹ xé đôi
Đứa
nơi rừng núi
Đứa
ngoài biển sông
Mịt
mù Nam Bắc Tây Đông
Đạn
bom đâu cũng dội lòng mẹ đau
Mẹ
ngồi đổ bóng non cao
Trăm
năm bóng mẹ hóa màu thời gian.
(Trong
Cơn Thao Thức, DaVàng Đà Nẳng, 1971)