Trở Về   ]  [ Tác giả ]

Dỗ dành

Đất ơi ta bảo Đất này. 
Thôi đừng rung nữa ..kẻo chơi một mình. 
Trẻ em sợ quá ngồi im 
dưới gầm bàn, ở trong nhà mình thôi
Ngoài sân sẽ vắng tiếng cười, 
những bàn chân nhỏ dạo chơi trong vườn 
Cỏ cây hoa lá héo hon 
Không người tưới nước bởi ...quên bẵng rồi
Mải lo sợ gió giữa trời
bụi mang phóng xạ thả rơi dọc đường. 

Ngồi sau cửa kính mà buồn. 
Thương người, thương Đất sao rung chẳng ngừng
Có điều gì ấm ức chăng ? 
Nghe như tiếng nấc đáy lòng vọng lên. 
Khẽ nằm áp mặt kề bên. 
Đất ơi hãy kể nỗi niềm cho nghe 

 Quỳnh Chi 
(23/3/2011) 
Này Đất..

Còn đang mong biển ăn năn. 
Lại thêm đất chẳng bằng an chút nào. 
Mỗi ngày mấy lượt xôn xao 
Chuông reo cảnh báo lao đao mệt nhoài
Đung đưa nhà cửa rung hoài 
Người ta thắc thỏm đứng ngồi chẳng an. 
Làm ơn ! Đất hỡi, ngủ ngoan 
Xuân về sẽ thưởng một vườn đầy hoa 

 Quỳnh Chi 
(22/3/2011)
Ăn năn

Bây giờ biển có ăn năn 
Làm sao chuộc lại lỗi lầm biển ơi 
Giận ai cuồng nộ nhất thời 
Biển dâng sóng cả cuộn trôi đất liền
Còn đâu lòng biển dịu êm 
Đưa thuyền cập bến bình yên những ngày 
Làng thôn tang tóc ngợp trời 
Em thơ ngơ ngác giữa đời bơ vơ
Biết tìm đâu mái nhà xưa 
Nền trơ xóm vắng vi vu gió lùa 
Vặn mình vật vã sóng xô
Những lời thống hối xa đưa muộn màng

Quỳnh Chi (15/3/2011)