Nắng
hạ nồng
Nắng
đợi ngoài song mỗi sáng lên
Mơn
man giọt nước mát thần tiên
Cho
lòng nắng dịu cơn khao khát
Nồng
nàn đốt cháy cả thiên nhiên
Nắng
trải vườn thơm lúc chiều êm
Reo
vui nước kể chuyện triền miên
Sáng
trưa chiều xuống cùng hoa lá
Lắng
nghe rồi nắng mộng từng đêm
Một
mùa nắng hạ với gió nồng
Những
con suối cạn tận trên nguồn
Thuyền
neo lại bến sông trơ đáy
Cỏ
cháy sau vườn đã bỏ không
Nắng
cố tìm soi dưới bước chân
Chỉ
còn sỏi đá cát bụi hồng
Nước
không còn nữa còn đâu nữa
Đã
cạn trong lòng nắng hạ nồng
Quỳnh
Chi ( 27/8/2010)