trên
nỗi tình người 1
1.
mùa
mưa lần trước tôi theo đơn vị
đến
tiếp thu vùng đất nhỏ điêu tàn
lối
hẹp làng em lầy lội dấu chân
những
mái tranh nghèo ôi sao cô tịch
vườn
chuối bỏ hoang cỏ lên xanh biếc
ruộng
lúa bom cày,
đạn
phá đêm đêm
trăm
gian nan, thống khổ với truân chuyên
người
người chỉ nguyện cầu trong sầu não
em
thong thả ngồi bên sông giặt áo
mặc
gió chiều hôn lên mái tóc thề
để
nắng vàng mờ nhạt khói thôn quê
cất
tiếng hát ru hồn bông súng nhỏ
2.
chín
con rồng phun nước phù sa đỏ
rẽ
nhánh phân đôi sông Hậu, sông Tiền
em
đang chờ hay đang mộng thiên duyên
cho
tôi nắm một bàn tay trắng mượt
em
gái quê sao dịu dàng tha thướt
mắt
mơ huyền và môi má như son
tôi
ngẩn ngơ nhìn trên chiếc thuyền con
muốn
sang bến nhưng ngập ngừng tay lái
em
mỉm cười chào người xa mới tới
rồi
thẹn thùng ôm áo mỏng quay đi
tôi
trông theo chẳng biết nói năng gì
chỉ
thấy rỏ hoa lòng đang nở rộ
3.
đời
chinh nhân tôi đến rồi đi đó
bỏ
lại sau lưng
bao
nỗi nhớ niềm thương
mùa
mưa năm nay sao bổng lạ thường
tôi
trở lại mà lòng nghe hoang vắng
chiều
bên cầu cuối Thu nghe lành lạnh
em
gái quê đã ra tỉnh học rồi
chiếc
xuồng con xuôi ngược một mình tôi
ngắm
mây tím hoàng hôn trong lặng lẽ
sao
em chưa về chăm nom vườn bí
nhặt
hái nương dâu trái mộng vừa tròn
xin
cát mềm cho em nhẹ gót son
đi
thả hương nồng lên hoa đồng nội
4.
mùa
mưa năm nay gió lồng phơi phới
nên
tôi biết buồn -
tôi
biết bâng khuâng
đường
nhân gian ai dõi mắt hoài mong
và
gặp gỡ làm chi thêm nhung nhớ
quần
chiến trận tôi còn vương lau cỏ
cố
ngủ vùi trong quên lãng uyên nhiên
mưa
– mưa lên,
cho
rũ hết ưu phiền
hồn
tôi đó -
đớn
đau trên tháp mục
em
có về qua những giồng hoa cúc
đừng
thiết tha đợi đếm lục bình trôi
chim
nào bay cao ngút tận lưng trời
soãi
cánh bạc u ơ lời hờn dỗi
hồn
tôi đó -
lòng
cỏ may phất phới
dật
dờ trên sóng nước đắm trong sương
[tựa
cũ trên bán nguyệt san CSCH 1967: Lời Gọi Cỏ May]
|