Trở Về   ]      [  Tác giả  ]


Bốn mùa với em : Thơ là người hay người là Thơ 

Thy An 

buổi sáng êm đềm như lụa
người thiếu nữ mỉm cười bên khung cửa
khuôn mặt trái soan 
đẹp như tranh ...
ta cũng mỉm cười đi lên ngọn đồi hiền lành
thấy mặt trời rải hoa trên tóc em
và con chim xanh về đậu lại ngậm theo vạt nắng.
ta chạy tìm viên kim cương lóng lánh
từ những quặng mỏ hoang đường
về gắn lên cánh cửa yêu thương
nơi có trái ngọt cây lành 
của vườn địa đàng đã một lần có thật.
mùa hạ giàn hoa bông giấy 
đỏ như màu son môi em
thanh tân tuổi hẹn thề
và lời ca năm xưa
đã biến thành phúc âm cho kẻ hành hương
đi trong đêm vô tận :
những con người còn tin ở phép nhiệm mầu
để đêm đêm ngước mặt nhìn trời 
trông đợi vành trăng
đưa đến miền đất hứa. 
em có nghe chăng
đời người cũng có những phút giây hạnh phúc
chỉ muốn giữ riêng ta
chẳng muốn san sớt cùng ai
bởi chẳng ai hiểu được.
buổi sáng mùa hạ
hoa thơm nở trên tóc em
ta đưa tay hứng giọt nắng nõn nà
rơi xuống đời 
như những tiếng bình yên chia sẻ cho nhau.
mùa thu cây lá xanh xao
ngọn gió heo may hôn lên cổ thành kỷ niệm 
nơi ta đứng yên
xin một góc mặt trời
làm điểm chuẩn cho nhánh hướng dương nở muộn
xin một cụm rừng bên kia thung lũng
đem mật ngọt của bầy ong vàng 
về tặng những kẻ yêu nhau.
những đêm trời không trăng sao
đêm ba mươi vô cùng yên lặng
mắt em lung linh
như ngọn hải đăng soi đường
dẫn đám ngư phủ bơ vơ
về đến những bến tàu vàng vọt.
giữa lòng phố đêm lê thê
em có nghe tiếng thở dài
của sóng triều đập vào ghềnh đá
như tiếng gọi của quá khứ xa xưa ...
mùa đông em mặc áo gió đùa 
tiễn bầy chim rừng bay về phương nam làm tổ
trong âm thầm của đêm
trong cô đơn của gió
thành phố chỉ còn đóm lửa tàn
và giòng sông cuồng nộ
chảy ra biển cả mù sương. 
những cơn mưa lũ trùng dương
tô nỗi buồn lên môi thiếu nữ
bức tranh cũ trên tường 
đã tắt nụ cười
và tuyết rơi trên tóc em ...
ta muốn nói với đoàn người trở về từ cổ sơ 
đang quỳ đọc những lời kinh cứu rỗi :
giữa sự thật và gian dối
giữa thủy chung và phản bội
chỉ một cánh cửa mở ra trước mặt mà thôi.
địa đàng và địa ngục cùng ở trong ta
nức nở từng hồi.
mùa xuân hy vọng đâm chồi 
và mảnh vườn xinh xinh đầu ngõ
cho ta những đóa hoa nở sớm ...
ta thấy nắng trên tóc em
long lanh như ngọc
vai em ấm, môi em hồng
ta viết vào Thơ những chữ trắng trong
(đã hứa sẽ tặng em một tập
dù chưa tìm ra người trang trí)
lời của những trái tim thổn thức
từ thuở hồng hoang 
khi loài người đã biết tìm về với nhau
biết nhìn nhau đắm đuối
và trao nhau những tiếng ân cần.
mùa xuân những chân dung mờ ảo
sẽ được người thợ kim hoàn đánh bóng lại
như những báu vật của trời 
em và ta phải mang ơn và khắc ghi lên đá.
từ những hoa lá gọi mời
ta bỗng thấy nhánh mai vàng của thiền sư Mãn Giác
trước sân chùa đạm bạc
nắng soi qua những trang kinh
khúc xạ lên lăng kính cuộc đời : sắc không, không sắc.

Thơ là người hay người là Thơ ?
 

     Thy An