Thơ Nguyễn Thế Tài
Trên những lối về :
gió, mây, trăng, tuyếtkhi gió trở về
từ bên kia thung lũng
kết hoa lên con suối nhỏ
miền dĩ vãng tóc em
là lúc ta nghe thời gian thức dậy
đọt lá, đầu cành,
khu rừng trúc xa xưa
cất tiếng hát hao gầy
vẽ ta thấy bao cảnh đời mộng ảo :
nhớ,
thương,
mong,
đợi,
những ảnh hình quay theo chuỗi tròn vô định
mà ta thì vẫn chạy tìm tâm điểm mông lung.khi mây gọi mưa
từ bên kia đồi cát
đem giọt nước trinh nguyên
như mắt em
về tưới mát những đồng lúa khô cằn
là lúc ta nghe hồn mình âm ỉ
những vọng âm ngày tháng xa xưa.
trang giấy trắng,
dòng mực đen,
những nõn nà chữ nghĩa
những tươi mát da trần
ôi quá khứ và hiện tại
quả là hai điều có thật.khi trăng lên cao
ánh sáng của đêm là những dỗ dành bóng tối
những vì sao trên trời
nhắc ta nhớ
khoảng cách những người yêu nhau
đo bằng đường chim bay.
cho nên,
dù nghìn trùng một đại dương xanh
những trách móc giận hờn
chỉ là tiếng sóng vỗ về ghềnh đá ...
trong đêm khuya vắng lạnh
chim đã bay về
và hồn ta đậu lại
trên những ký ức năm xưa.khi tuyết thật trắng
rơi xuống những bình nguyên cô độc
lối xe mòn đã mất dấu chân
ta về lại nẻo xưa,
gối chùn lưng mỏi
để hiểu rằng :
tuổi thanh xuân như ly rượu nồng :
rót,
uống,
vơi,
đầy,
cạn cho hết chén đời chung thủy.
hãy dành cho nhau
một lần trân quý
nhìn : bằng ánh mắt chứa chan
yêu : bằng trái tim nồng nàn
bởi vì ...
thời gian sẽ chẳng bao giờ quay trở lại.