Trở Về   ]      [  Tác giả  ]


Thơ Nguyễn Thế Tài
Từ bầu trời bao la 
em và quê hương 
từ bầu trời bao la 
có con chim lạ bay về 
cô đơn bên hàng dâm bụt 
gọi mùa xuân bằng tiếng hót trong xanh. 
vườn nhà ai nở đóa hoa trong lành 
luống cỏ mượt mà 
như tuổi thanh xuân thời gian chưa kịp xóa. 
màu áo năm xưa vẫn y như cũ 
em mặc dưới mưa 
tháng hạ gió đùa 
đưa ta đi bằng vó ngựa cuồng si 
đón ta về 
qua những bình nguyên mộng mị. 

từ bầu trời bao la 
có tia nắng đầu mùa rớt lại 
nhỏ giọt phong trần xuống mái tóc điểm sương 
thời trẻ trung êm đềm 
nụ cười hướng dương rực rỡ 
em ngày nào, ta thuở nọ 
tiếng thì thầm rất nhỏ 
cho vơi đi những nỗi buồn 
chìm sâu trong suối tóc em đen. 
ta ước mong 
dấu vết tàn phai đừng xóa những con đường 
em đã đi qua 
gót chân rất nhẹ 
san sẻ cùng ta 
biết bao điều không thể đặt tên. 

từ bầu trời bao la 
mây đùn trắng xóa 
gió cuốn về những cơn mưa hẹn thề 
những con suối một thời hoa mộng 
xô đẩy nhau đi 
chở khúc tình ca đem ra biển lớn. 
lời thơ xưa 
ta hát em nghe 
những con trăng mùa cũ 
trang giấy nhạt nhòa 
chữ đầu chữ cuối 
nét run run buồn đắm đuối quê người. 

từ bầu trời bao la 
có con chim nhỏ bay về 
hót tiếng hót thật trong 
đưa ta đến vùng giang sơn biển mộng. 
nhưng điểm hẹn ta không ngờ tới 
thức trắng đêm thâu vẽ lại huyền thoại quê hương 
có em và lúa chín 
ngào ngạt thơm lừng. 
giữa thinh không 
ta bỗng nghe tiếng hát 
hòa với tiếng của chim 
như bóng em 
hòa với núi rừng diễm tuyệt. 

ta nhìn trời bao la 
và cúi xuống hôn dòng sông 
như hôn môi em 
chất ngất phù sa 
ta thấy quê hương mặn mà ánh nước 
quê hương không tiếng nói 
nhưng quê hương linh hiển sáng ngời ...