Tiếng
hát Junko
Nữ
ca sĩ Yamamoto Junko
(Viết
khi nghe Yamamoto Junko hát
“Umi
wo mite ita gogo” trên You Tube)
Chiều
hôm nay tôi lại lần vào trang You Tube
Nghe
Junko ru,
Làn
điệu ngậm ngùi..
Ôi
tiếng hát,
Đưa
tôi về con dốc vắng,
Quán
cà phê xinh xinh nằm thoai thoải ven đồi.
Có
cửa kính nhìn ra vùng biển rộng
Bán
đảo xa xa,
Lấp
lánh như cười.
Hàng
thông xanh xạc xào theo làn gió,
Mảnh
sân vuông ấm ánh nắng trời.
Như
mọi lần tôi sẽ gọi cà phê thật đen,
Để
ngắm những đợt mây chiều in trong lòng tách.
Hay
cúi xuống mặt bàn nhìn mấy chú ong non,
Mê
mải liếm những hạt đường trắng toát
Có
phải nơi này qua ly xô đa chanh sủi tăm,
Em
đã ngắm những chiếc tàu chở hàng từ từ băng qua lòng
vịnh,
Có
phải nơi này mình gặp nhau lần đầu tiên,
Một
ngày thu nhiều chim âu sải cánh.
Tôi
đã vẽ hình em trên mặt giấy khăn ăn,
Chiếc
cổ dài Modigliani,
Tay
thon thon ngòi viết,
Đôi
mắt to tròn gợi nhớ Audrey,
Với
sắc áo nước hồ biêng biếc,
Nét
em cười, má em hây hây,
Tóc
thật ngắn và đường ngôi rất trắng.
Có
phải nơi này lần cuối khi chia tay,
Em
đã hỏi: Có buồn không anh nhỉ?
Mai
em lấy chồng và sẽ hết hôn anh,
Anh
có trách và anh có nhớ?
Những
mùa thu đi không quay lại trả lời,
Tiếng
hát Junko
Vẫn
nghe buồn vời vợi.
Mùa
én về và én lại bay đi,
Trên
quán nhỏ ngày xưa,
Vòm
cây xanh đã bao lần thay lá mới!
Như
Junko lấy chồng và Junko làm mẹ,
Tóc
Junko rồi cũng đã ngả màu,
Tiếng
hát trong thanh của một thuở nào
Như
gánh đau thương hộ những kiếp người
Nên
đã thấy trầm đi theo tuổi tác.
Ở
một nơi nào trong cuộc sống bình yên,
Lúc
xem xong truyền hình, khi ngồi chơi ô chữ,
Chiều
trở về nhà, ghé xuống phố mua hàng,
Sáng
đưa con đi học,
Có
bao giờ tình cờ,
Một
lần,
Em
nghe tiếng hát
Để
cho lòng chùng lại một vài giây?
Nhưng
thật tình,
Tôi
chưa từng về,
Thăm
lại quán ngày xưa,
Tìm
chi nữa những hồn ma dĩ vãng,
Hôm
nay vẫn một mình,
Trong
gian phòng vắng
Nhìn
mưa giọt ngoài hiên thánh thót nốt dương cầm.
Khúc
hát Junko trôi đi trong âm thanh ghi-ta dìu dặt bâng khuâng,
Như
muốn đưa tôi đi cho hết cuộc đời,
Kỷ
niệm cũ tràn từ một trang You Tube
Nhắc
chuyện xa xưa.
Ôi
thuở ấy,
Một
chiều,
Bình
lặng,
Khi
những tia nắng hanh vàng,
Chưa
chịu lìa con dốc vắng,
Và
tình yêu còn có ở trên đời.
Chiba
6/3/2012