Nhà
ẩn sĩ dựng bên lề cao tốc,
Tường
cách âm, phố thợ nối đường ray,
Màu
gạch đỏ ngả sang màu số phận,
Nắng
tàn đông không níu nổi chân ngày.
Cơn
lốc giật dăm lá vàng yếu đuối,
Trời
muôn xưa mây trắng đến thờ ơ.
Người
đã để chìa khóa nhà dưới thảm,
Vội
ra đi như thể có ai chờ.
Đã
xuống núi sao vội về ẩn dật,
Hay
cuộc cờ thế sự, nỗi đau tê ?
Bước
lưu lạc mong gì tình nước cũ,
Mà
ba năm một lần nghiền ngẫm Voltaire.
Dấu
thám bảng ố vàng trang tạp lục (1)
Mộng
duy tân vùi ngọn sóng hải trình (2)
Cà
với vối đủ ấm lòng cầu học,
Vẹt
mấy gót giày góc phố La Tinh
Chiều
Vũ Hán mù giăng quê Thánh Thán (3)
Đường
Cornell ai nhặt lá phong rơi (3)
Đỉnh
Non Tản oai linh, giờ đã khuất (4)
Tóc
Chị Hoài hong nắng, nhớ khôn nguôi
(4)
Ba
gian trống, trời đà thu chữ nghĩa,
Phòng
văn xưa nhòa nhạt ý trung nhân
Tẩu
thuốc lạnh, trơ bút chì xanh đỏ,
Phút
lìa đời còn ngâm thơ Thâm Tâm ! (5)
Mảnh
sân hẹp, táo nhớ mùa đơm quả
Vườn
nhà bên, tiếng chó sủa vu vơ
Trong
giấc bướm, thu phần, ma đọc sách
Mưa
giàn nho gợi nhớ mộng giàn dưa
Xuân
này nữa, dù bâng khuâng mưa bụi,
Nhánh
sông đời vẫn chở nước về khơi
Người
nằm xuống, thân im lìm cẩm thạch
Tình
kiêu sa chắc gửi nắng bên trời
Trong
muôn vạn bàn chân chen phố thị
Ai
thừa giờ nhớ một kẻ đi xa
Xin
Vương Tạ lầu xưa, con én cũ (6)
Nghiêng
cánh chiều cho lạnh xuống kinh hoa
Tokyo
1996-2002
Nguyễn
Nam Trân
(1) Phu
Biên Tạp Lục
(2)
Hải Trình Chí Lược
(3)
Vũ Hán và Cornell : tên hai đại học ở Trung Quốc và Hoa Kỳ
(4)
Tác phẩm Nguyễn Tuân
(5)
Tống Biệt Hành
(6)
Ô Y Hạng, thơ Lưu Vũ Tích