Đêm
dừng chân Đất Mũi
Đêm
chụp xuống
Tựa
vai người tài tử
Tiếng
dạo đờn như máu ấm truyền sang
Rừng
tràm, đước cũng chừng rớt lệ
Cúi
đầu nghe khúc Dạ cổ hoài lang
Rất
có thể có một chiều váng vất
Tiễn
đưa tôi nàng gửi khúc ca này
Rất
có thể cuối mái rừng se lạnh
Tấm
khăn nàng đẫm lá mưa bay
Nàng
đã hát bằng trái tim lo lắng
Bồn
chồn như buột tiếng yêu đầu
Câu
day dứt thúc chòm sao lóe sáng
Chiếu
nhọc nhằn chót Mũi Cà Mau
Đất
hào phóng nghiêng một bờ vai ấm
Tôi
mớ đoàn người khẩn đất gục bên cây
Phù
sa trẻ sục tầng bùn bỏng rát
Từng
bàn tay lẻ đỡ bàn tay
Thời
gian cháy tưởng chừng vô tận
Dưới
chua bùn chồng chất máu, mồ hôi
Bao
kênh rạch xẻ con đường quyết liệt
Rũ
phèn trôi trả đất cho người
Tôi
mớ gặp mùa màng thứ nhất
Vệt
bùn hoai bừng mắt người xưa
Sông
nước đỡ những lá thuyền mỏng mảnh
Chất
lúa đầy gấp gáp mái chèo khua
Tôi
mớ nhảy cùng bày em chân sáo
Ném
pháo bùn tung tóe tiếng cười vang
Ngơ
ngẩn dõi đàn ong kiên nhẫn
Kết
mật vàng chi chít khắp rừng thiêng
Mút
tầm mắt mùa chồng mùa mải miết
Lời
ca màu âu yếm tặng riêng tôi
Tôi
sẽ giữ suốt đời phiêu lãng
Tựa
vai đêm tài tử cuối trời…
Đất
Mũi, đêm 13/7/2011
|