Hồn
liễu đâu
Hồn
liễu đâu
Hồn
liễu đâu
Gió
bạt hao gầy tóc
Vừa
sáng, đã chiều nhòe
Những
đường liễu ánh ướt
Như
thưa dần theo năm tháng qua
Ngồi
trước cây ta hỏi
Hồn
liễu trầm
Hồn
ẩn im trong lá
Hồn
liễu buồn
Thế
còn hồn ta?
Khi
Vua Lý dời đô về đó
Liễu
theo cùng hay liễu có từ lâu
Luân hồi kiếp đất
Chừng
bao liễu vùi sâu
Bao
nhiêu lần hưng phế
Ai
ca khúc cổ độ sầu
Lúc
Nguyễn Trãi áo thô lều cỏ
Bà
ngựa gày (1) nhìn liễu chồn chân
Đêm
Nguyễn Du gieo khúc Kiều thứ nhất
Liễu
thẳm buồn trong mắt Kiều không
Khi
Cao Chu Thần lạy trăng chống kiếm
Trăng
Thăng Long vắt bóng liễu lên thành
Ngày
Hoàng Diệu về trời
Liễu
buồn biết mấy
Xõa
tóc thề quên nghi ngút xanh…
Ta
thực chứng tuổi thơ ta vừa đó
Náo
nức ùa reo đón các anh về
Những
biển cờ
Những
sao vàng chói loá
Liễu
cũng tưng bừng xanh các cửa ô
Ta
từng sống một thời khốc liệt
Bom
B52 tàn sát Khâm Thiên
Phía
Bạch Mai
Phía Sông Hồng
Phía Đức Giang
Lửa táp
Thăng
Long cắn môi im lặng lên đường
Ta
kiêu hãnh trong sư đoàn trẻ nhất
Ngoái
Thăng Long mà giữ nóng con tim
Tiếng
của Thăng Long mang lời nguyền liễu
Người
đi
Người
đi
Nén
day dứt mà đi
Người
đi! Rất nhiều không về nữa
Một
người anh tôi cũng từ ấy không về!
Vừa
mắt chớp đã bời bời năm tháng
Liễu
dần thưa. Hà Nội chen tầng
Cơn
gió thổi qua hồ khe khẽ
Hồn
ta nhàu gặp liễu có xanh không?…
Hà Nội, tháng 9. 2009
____________
(1)
Ý trong một câu thơ Nguyễn Trãi |