16
năm Đạt Ma
gửi
Vũ Đình Trường
Mầy,
thêm một lần, khơi lại thơ tao
Như
từng đã, ở một thời Hoa Dại
Tao
mười sáu năm như chưa hề tồn tại
Là
một thời làm lão Đạt Ma
Lão
thiền sư diện bích làm thinh
Tao
ngó đời rồi câm như hến
Tao
nhớ những người thân đi ra hướng biển
Như
đi vào vùng tam giác quỉ, bặt tăm
Một
thời tao, một góc âm thầm
Về
lại bến xưa, mơ thuyền viễn xứ
Lão
thiền sư sợ tâm mình là quỉ dữ
Tao
sợ lòng người dấy loạn ma vương
Ông
trụ thiền môn, theo Phật tìm đường
Tao
trốn vào men, tìm phương giải thoát
Sau
một ngày aó cơm bỏng rát
Tao
ra đường nhập định Tửu môn
Lão
thiền sư muốn nhìn kỹ mình hơn
Tao
muốn lãng quên trong dăm ba tiếng
Ông
như con tàu lặng sâu vào biển
Tao
ngợp, trồi lên trên ngọn sóng cời
Đời
xếp dưới chân. Rượu bốc thành hơi
Gian
khó, nhục nhằn,
khen
chê cũng lắng vào đáy cốc.
Tất
cả lắng vào đáy cốc.
Vậy
đủ rồi. Viết để làm chi?
Thơ
không đất sống.
Thơ
không ai đọc.
và
về những nỗi buồn như đã trăm năm
Những
niềm vui như chẳng được gần
Những
mơ ước như chưa bao giờ hiện thực
Cũng
chẳng có người yêu
Để
đốt thơ cho nàng hong tóc
Và
bạn bè tản lạc, nổi trôi
Nên
mười sáu năm, tao lặng tiếng, im hơi
Mầy
bỗng đến.
Và
thơ tao khơi lại. |