Cây
quế giữa rừng
Lão
quế tuỳ phong hương thạch lộ
Chu Văn An
Muốn
cho biển lặng sóng yên
Giúp
nhà vua vững con thuyền an dân
Thày
dâng "thất trảm sớ" văn
Xin
vua chém bảy nịnh thần hại nguy
Nhà
vua không ngó ngàng chi
Bèn
treo mũ áo thày đi về làng
Trong
triều ngoài quận bàng hoàng
Lời
thày như tiếng sấm vang động trời.
Phượng
Hoàng ơi ! Phượng Hoàng ơi !
Bảy
trăm năm ấy bao thời đổi thay
Ngày
nào thày trở về đây
Hoá
thân làm một áng mây bên đèo
Núi
xa thành bức tranh thêu
Suối
rừng hoa nở chim kêu bốn mùa
Nhà
tranh vách đất đơn sơ
Một
phên cửa liếp khép hờ quanh năm
Bóng
hoè xanh mát trước sân
Hương
sen hương quế như gần như xa
Ve
kêu én liệng quanh nhà
Ngày
xuân trời cũng la đà như say...
Thân
nhàn nhẹ áng mây bay
Chén
trà trang sách vui vầy sớm trưa
Đời
nghèo đạm bạc muối dưa
Lòng
thày đâu tạnh gió mưa nỗi đời
Nhớ
Tiên hoàng giọt lệ rơi
Thương
dân bạc tóc thày ngồi ngẫm suy
Mừng
khi vận nước lại về
Tiếc
thân già có ích chi bấy giờ
Gửi
lòng vào những câu thơ
Nỗi
niềm cho đến bây giờ vẫn thương !...
Phượng
Hoàng gửi lại nắm xương
Danh
thày mãi mãi thành hương núi rừng
Thày
như cây quế ngát lừng
Đã
thơm thì quế giữa rừng...càng thơm.
Tháng 1/2006