Phác
thảo thơ
1.
Cảm
giác hành tinh chúng ta đang sống lấm tấm rỉ... Song, có hề
gì; dẩu một mai nó có vỡ vụn đi, cũng chỉ mất một nhánh
cỏ trong khu vườn tinh tú! Chúng ta đang trả giá cho sự thay
đổi triết thuyết của các dân tộc. Lịch sử văn minh nhân
loại đã trãi qua với những bước đi lùi. Thiên niên kỷ,
nửa thiên niên kỷ; thế kỷ, nửa thế kỷ; thập kỷ, nửa
thập kỷ; một năm, nửa năm; một tháng, nửa tháng; một
ngày, nửa ngày; một giờ, nửa giờ; một phút, nửa phút;
một giây, nửa giây; một sácna, nửa sácna;... Sự biến đổi
không biến đổi gì cả! Sự sinh tồn đang huỷ diệt sinh
tồn! Cấp số nhân 7 tỷ sinh linh đang chen chúc trên một nhánh
cỏ; tất nhiên, loài lấn át loài, người lấn át người;...
Thượng đế đã chết chính bởi ý muốn của Thượng đế!
2.
Chúng
ta quen thói dè xẻn cả trong tình cảm giống cha ông trong ngày
mùa không dám gieo hết hạt; quen than khóc và đổ thừa...
Tôi chợt hiểu vì sao chỉ riêng loài người mắc vấn nạn
đường-huyết. Tôi chợt hỏi tại sao người chẳng sống
như chim-muông-cây-cỏ... và học trầm mặc như đá, như nước?
Chúng ta bị mất tự do trong chính ngôi nhà mình, khu vườn
mình, vì muỗi cắn và trăm thứ sẳn cắn. Tổ quốc đâu
phải ổ bánh để chúng ta dự phần xà-xẻo-chấm-mút. Chúng
ta đã cả gan gánh đôi ba quả núi để đánh đổi tự-do-độc-lập.
Chúng ta đã trả giá cho sự thay đổi triết thuyết sống.
Loạn chữ nghĩa. Loạn đạo đức. Sống bất chấp tha ma tâm
hồn. Tổ quốc đâu là ổ bánh mà đem đi đổi kẹo. Trái
đất đâu phải rổ bánh mà mua-bán-đổi-chác...
|