Thương
về Thường Thạnh
Những
lúc lòng như ngõ hẹp
Tôi
thường mơ đến quê xưa
Với
những đồng mênh mông biếc,
Quít
hồng trĩu ngọt đong đưa.
Nơi
đó - chuông chùa khoan nhặt
Lam
chiều vương ngọn cau thưa
Như
luyến mảnh đời bấn chật,
Không
quen chuốt ngót, dối lừa.
Nơi
đó - mẹ cha lầm lụi
Lưng
cong cho trái sai mùa
Chị
vẫn khua đều bước mỏi,
Mắt
quầng lấm tấm dấu mưa.
Nơi
đó - dù đang quy hoạch
Xẻ
chia, đào lấp bộn bề.
Có
nghĩa những gì cũ rách,
Tha
hồ bồng chống nhau đi…
Bùi
Thụy Đào Nguyên