Chim Việt Cành Nam [ Trở Về ] [ Trang Chủ ] [ Trang trước ] / [ Trang sau ]
HOÀNG XUÂN-HÃN Lý Thường Kiệt LỊCH-SỬ NGOẠI-GIAO TRIỀU LÝ
Tựa
T ừ đời Tần, mỗi lúc có một họ thống nhất Trung-Hoa, họ ấy liền nghĩ đến việc chiếm các nước nhỏ chung quanh. Tần có Nhâm Hiêu, Triệu Đà; Hán có Lộ Bác-Đức, đều đã đạt mục-đích là diệt họ đang cầm quyền ở đất Việt. Sau, trong khoảng độc-lập hoàn-toàn trở lại ở nước ta, những cuộc xâm-lăng bắt đầu từ đời Tống. Dưới triều Tống Thái-tông, tướng Tống tưởng lấy nước ta dễ, đã khinh cử, nên thất-bại hoàn toàn bởi tay Lê Hoàn.
Lần thứ hai, dưới triều Tống Thần-tông, thế vua Tống và tể tướng Vương An-Thạch rất to, nên sự xuất quân được dự-bị một cách cẩn-thận và đầy đủ: quân hơn mười vạn, sửa soạn một năm, tướng tá tinh nhuệ, kế-hoạch định rõ từng chi tiết.
Đáng lẽ nước ta lúc ấy bị đổi thành châu quận của Tống. May ! đương thời, có một vĩ-nhân cầm quyền, có đủ óc chính-trị, biết kết-thúc nhân tâm, có cao-tài lợi-dụng thời-cơ, có kinh nghiệm điều binh, khiển tướng.
Bậc ấy là Lý Thường-Kiệt.Bằng một trận tấn công chớp-nhoáng, Thường-Kiệt phá các căn-cứ địch , trước khi Tống khởi việc động binh; rồi rút về, cương quyết cố-thủ trên sông, ngăn cản xâm lăng xuống đồng bằng. Khí hậu nóng, lam chướng độc, địa thế hiểm, thêm vào sự bất-lực của tướng Tống, sự bất-hòa giữa các kẻ cầm quyền chung quanh Tống Thần-tông, đã khiến cho trận tấn-công vĩ-đại của Tống đã phải ngừng trước cửa Thăng-long, gần nơi lăng-tẩm nhà Lý và trước cánh đồng phì-nhiêu ở trung-nguyên nước ta.
Thường Kiệt hiểu thời-cơ, chịu tạm nhường về thể-diện, khiến Tống lui quân và ta bảo toàn binh lực. Sau đó, Thường Kiệt biết dùng ngoại-giao dựa vào binh lực ấy làm hậu thuẫn, mà đòi được đất đã mất. Cuối cùng không những Tống không giám dòm ngó cõi ta, mà bắc-thùy nước Việt lại được khuếch-trương và củng-cố.
Đó là một kỳ-công của Lý Thường-Kiệt.
Nhưng còn một kỳ-công khác, đương-thời không kém việc trên, mà đối với vận-mệnh tương-lai nước ta, lại còn to hơn nữa. Ấy là việc đánh Chiêm-thành.
Tuy trước thế-kỷ thứ 11, Chiêm-thành đã bị quân Trung-quốc hay quân ta đánh thua nhiều trận, nhưng dân Chiêm vẫn là dân thiện chiến và hiếu chiến. Vùng Thanh, Nghệ nước ta luôn luôn bị đe dọa, và Thăng-long cũng dễ bị phục-kích từ bể đánh vào. Cho nên Lý Thánh-Tông đã có cuộc đánh Chiêm. Lý Thường-Kiệt làm nguyên-soái.
Đặc-điểm là, không phải như mọi lần, chiến-tranh chỉ có mục-đích phá thành, giết chúa. Trái lại, vua Chiêm được tha mà ta được ba châu cực-bắc của Chiêm. Bước đầu của cuộc nam-tiến của dân-tộc ta là từ đó. Ta lại đẩy xa, về phương nam, những căn-cứ khởi-công của Chiêm; khiến cho đời sau, lúc thế nước ta suy, quân Chiêm không đủ sức thôn-tính nước ta được.Khuếch-trương và củng-cố biên-thùy miền nam, miền bắc đã rồi, Thường-Kiệt còn phủ-dụ dân miền thượng-du ở vùng Thanh-hóa; khiến cho thanh-thế nước ta trong triều Lý Thánh-Tông và Nhân-Tông đã đến tột bực, và các đời sau được yên ở mặt tây.
Đối với một anh-hùng dân-tộc bậc nhất trong lịch-sử nước ta, sử sách ta tuy có ghi công, nhưng chép sự-nghiệp một cách sơ-sài và sai-lạc. Lại thêm các văn phụ-họa: làm cho ngày nay chúng ta rất mơ-hồ về đoạn sử oanh-liệt nhất của tiền nhân.
***
Trong hồi năm 1943, vì tránh nạn máy bay oanh-tạc Hà-nội, tôi đã phải theo trường học vào Thanh-hóa. Trong khi nhàn rỗi, tôi đã để ý tìm tòi cổ-tích, mà tôi biết có nhiều ở trong vùng. Tôi đã may-mắn tìm thấy bốn tấm bia còn rõ chữ, trong đó có bia ghi công Lý Thường-Kiệt đối với các chùa. Tôi đã sắp công bố sự phát-giác kia liền. Nhưng tôi nghĩ đối với các vũ-công của Lý Thường-Kiệt, sử-sách há lại không có đâu chép kỹ càng, để ta có thể soạn một sách kể lại toàn sự nghiệp sao?
Sau khi tìm-tòi cẩn-thận, tôi đã thấy một bộ sách đời Tống để lại, là Tục Tư-trị Thông-giám Trường-biên. Tuy nay đã mất lỗ mỗ vài phần, nhưng trong năm trăm hai mươi quyển còn nguyên, ta có thể lượm lặt những sự có liên-quan đến việc bang-giao Tống Lý.
Nhờ đó ta biết được một cách tường tận việc Lý Thường-Kiệt đánh Tống, việc Tống xâm-lăng nước ta, việc ta điều đình đòi đất. Những chi-tiết vụn-vặt rất nhiều, khiến ta có thể sống lại, hằng ngày, những phút vua tôi nhà Tống lo việc đánh nước ta, và nhờ đó, biết công lao của Lý Thường-Kiệt.
Tham-khảo với các sách cũ khác, soạn bởi người Tống hay người ta, tôi đã dọn xong quyển sách này. Tuy nhan đề Lý Thường-Kiệt, nhưng thật ra là sử bang-giao với Tống của nước ta về thế-kỷ thứ 11, trong triều Lý.
Chắc có độc-giả sẽ trách sự chênh lệc trong cách chép chuyện Tống và chuyện Lý: chuyện Tống kỹ-càng mà chuyện Lý đơn-sơ. Tác-giả cũng lấy điều ấy làm ân hận. Nhưng lỗi là tại dân-tộc ta, hoặc đã ít biên chép việc đương-thời để di truyền lại đời sau, hoặc không biết giữ những vết-tích xưa: cho nên nay rất hiếm tài-liệu của ta về việc ta. Tôi cũng biết rằng, muốn tránh sự chênh-lệch, còn có thể bớt phần nói đến các việc Tống. Nhưng những việc vụn vặt ấy, trải qua chín trăm năm còn truyền lại, khiến ta như còn thấy trước mắt; há ta lại bỏ qua mà không công-bố sao? Vả chăng, tôi đã ước-lược đi nhiều, và chỉ giữ đại-cương hay chọn những chi-tiết, nó càng rõ-ràng bao nhiêu, lại làm ta đoán được bấy nhiêu hành-động của người nước ta, mà sử ta không biết bảo tồn.
Những việc tôi kể trong sách, hoàn-toàn có chứng và được dẫn chứng. Cũng trong các hạng chứng, tôi chỉ để ý đến chứng chính-xác mà thôi.
Không bịa-đặt, không tây-vị, hết sức rõ ràng; đó là những chuẩn-thằng tôi đã theo, trong khi viết cuốn sách này.
***
Tuy sách chưa được hoàn-bị, vì cuộc chiến-tranh, giành độc-lập của dân-tộc ta, không cho tôi những phương-tiện khảo cứu thêm; nhưng chính cuộc tranh-đấu ấy đã giục tôi vội đưa bản thảo hiến độc-giả.
Mong ai nấy thấy rằng lòng dũng-cảm, chí quật-cường của dân-tộc ta ngày nay có cỗi rễ rất xa xăm.
Mong ai nấy nhận thấy một cách rõ-ràng, cụ-thể, sự nguy-hiểm của một cuộc ngoại-xâm, nhận thấy sự lo việc nước không phải chỉ ở đầu lưỡi, mà cần hết cả lòng hi-sinh, trí sáng-suốt để xếp-đặt, tính toán.
Đọc xong đoạn sử này, độc-giả sẽ thấy, cách đây ngót nghìn năm, cha ông ta đã đủ tài-năng nghị-lực để gây dựng, tổ-chức và gìn-giữ khoảnh đất gốc-cỗi của tổ -quốc ta ngày nay; độc-giả sẽ nhận thấy huyết-quản của chiến-sĩ bây giờ vẫn chan-hòa máu nóng của tổ-tiên, máu nóng mà không lẽ có người không mang một dọt. Dẫu trong nhất-thời, có kẻ lỡ-lầm làm hại nước, hoặc con dân một nước có ý tưởng dị-đồng, trước nạn bại-vong, dọt máu ấy cũng đủ gây nên chí quật-cường, lòng tương-ái.
Vẫn biết sống về tương lai; nhưng dĩ-vãng là gương nên ngắm lại.
Vẫn biết tương lai là thế giới đại-đồng; nhưng trước lúc ấy, nước mình phải là một nước thật.
Vẫn biết chớ vin vào phân-tranh đời trước mà gây oán-thù đời sau, nhưng biết rõ sự tranh-đấu đời xưa, sẽ làm cho các nước càng kính nể nhau thêm, và mới hiểu vì sao mà phải cộng tác ngang hàng.
Đó là những ý-tưởng và nguyện-vọng của tác-giả, trong khi viết bài tựa này. Tưởng cũng không lạc-đề đối với vấn đề Lý Thường-Kiệt.
Viết tại Hà-nội tháng 5 năm Kỷ-Sửu
(1949)
HOÀNG -XUÂN-HÃN