Chim Việt Cành Nam            [  Trở Về  ]          [ Trang chủ ]             [  Tác giả ]

KHÁN SƠN KÝ THÂN CỐ

của Liễu Tông Nguyên
 

Thu Tứ

Nguyên văn
Dịch nghĩa
Dịch ra thơ Đường luật
- Tương Như
Dịch ra thơ lục bát
- Thu Tứ
*
Trông đỉnh núi nhọn, tưởng mũi gươm đang chực "cắt" cho tan nát cái dạ "thu sầu cố hương" cùa mình. Đa cảm dữ.

Chưa hết. Còn muốn có phép thần thông như Tôn Hành Giả, nhân ra um sùm mình, mỗi mình bay đậu lên mỗi đỉnh núi mà ngóng quê!

Có "thượng nhân" cùng đứng đó, sao không can, lại để kẻ "đồng khán sơn" bi lụy thê thảm vậy?

Dù sao, xưa thảm đã nên thơ, ai giờ đang nhớ "hương" muốn chết, có đem ngâm cho đỡ nhớ thì ngâm.

(Bài thơ nhan đề hơi dài, để tiện đăng trên Mạng chúng tôi tạm rút ngắn nhan đề lại như trên.)

Nguyên văn

Dữ Hạo Sơ thượng nhân đồng khán sơn ký Kinh Hoa thân cố

Hải bạn tiêm sơn tự kiếm mang
Thu lai xứ xứ cát sầu trường
Nhược vi hóa đắc thân thiên ức
Tán tác phong đầu vọng cố hương.

Dịch nghĩa

Cùng đại sư Hạo Sơ ngắm núi, viết gửi về họ hàng bà con và bạn bè cũ ở Kinh Hoa (1)

Ở bờ biển núi nhọn như những mũi gươm
Thu đến cắt vào lòng buồn của mọi người
Nếu thân này biến được thành nghìn ức
Thì mỗi thân sẽ đứng trên mỗi đầu núi mà ngóng về quê cũ.

Dịch ra thơ Đường luật

 

Tương Như:

Ven biển đầu non tựa mũi gươm,

Ðến thu đều cắt dạ sầu thương.
Thân này ví phỏng thành muôn ức,
Ðứng vạn đầu non ngóng cố hương.

Dịch ra thơ lục bát

Thu Tứ:

Bể xanh núi mọc rừng gươm,

Như chờ thu tới sầu thương cắt lòng.
Thân đơn hóa được trăm nghìn,
Mỗi đầu non mỗi đắm nhìn trời xa...
 _________
(1) "Thượng nhân" là tiếng tôn xưng các vị cao tăng.