Thơ Đào Thái Sơn 
Ánh mắt tẩy trần
CHẠM

Ngập ngừng, trời đất chạm thu
Dềnh dàng, con nước chạm mù sương đêm.
Chuyến phà chạm vỡ trăng nghiêng
Câu ca vọng cổ chạm miền lòng ta.
Nỗi niềm chạm bụi đường xa
Dây đàn ai chạm phong ba kiếp người
Rượu suông chạm phút không lời
Đắng cay
Mưa gió
Ngậm ngùi - chạm nhau
Bạc đầu sóng chạm xưa sau
Lá trôi dầu dãi chạm màu thời gian
Xa quê - lệ chạm hai hàng
Sông Tiền giận dỗi chạm ngàn nhớ thương
Ba mươi năm - chạm ly hương
Trở về xa lạ chạm buồn tái tê
Ngày đi chạm với ngày về
Làm người viễn khách chạm quê... ngỡ ngàng...

MAI ANH ĐI

mai anh đi
em hãy vặn bớt ngọn đèn
đỉnh đồi cuối mùa thay lá
mở cánh cửa lồng
cho đôi hoàng yến bay đi
và đừng khép cửa
khi trăng lưỡi liềm ghé về mỗi tháng
khoác chiếc áo nhung triệu ánh mắt diệu kỳ.

mai anh đi
em cứ để đám cỏ gà trước ngõ
cho lũ chuồn chuồn nương gió đung đưa
những câu chuyện ngày xưa
em đừng phanh phơi dù một lần đã rõ
khóm cúc hai mùa nở
hãy buộc con thuyền vào mảnh vườn mình

mai anh đi
em đừng bao giờ khóc
dù đôi mắt em không muốn lặng thinh
cứ mặc năm tháng chùng chình
trên mái tóc

mai anh đi
nếu lúc nửa đêm 
bàn tay lão Bệnh Tật gõ ở cửa ngoài
em hãy im lặng và để cho
cây nến nhỏ, quyển kinh dày cùng bảo:
- Nhà không có một ai.

SATARUPA NỤ CƯỜI E LỆ 

Đôi mắt dìu dịu buồn
Katê ánh lửa mờ hơi sương
Tà áo em bay
Đánh thức giấc mơ tầng tháp cổ
Saranai du dương man mát trời Tây Phương.

Nắng dát làn hương lên cát
Ginăng rộn ràng
Bàn chân em bước nhịp nhàng
Mười ngón tay thon nâng lên giai điệu
Chiếc lá bềnh bồng rơi nghe thu sang.

Đâu những thế kỷ chôn vùi
Đâu những tháng ngày đã mất?
Hồn xưa ứng linh màu đất
Viên gạch nung vang
Vó ngựa kiêu hùng.

Thời gian chuyển mình như Satarupa e lệ
Nụ cười em gợi mùa  say đắm
Chiếc khăn choàng lả mình ôm tháp nắng
Katê nở bùng đóa hoa tươi xinh
Lung linh trái tim
Baranưng về cùng ai nơi xa xôi.

CÁNH ĐỒNG DĨ VÃNG

Những viên gạch xếp chồng lên nhau
Linh hồn và niềm tin kết dính
Dựng lên ước mơ
Cung kính chân thành
Thời gian thấm qua thử thách

Mặt trời thức giấc đằng đông
Say khướt đằng tây
Trên đường vô tình thiêu nỗi nhớ thành tro bụi

Anh xới luống cày
Mùi đất mới long lanh vị mặn
Ngày tháng rong rêu
Đôi chim nhạn bay giữa miền rung cảm
Em giặt giũ nỗi buồn
Cất vào đôi mắt chờ mong

Mùa vụ lại về cùng lễ hội
Em dịu dàng trong điệu múa  xưa
Giọt kèn anh rơi theo lối mòn cổ tích
Chỉ còn tình yêu nắm tay nhau
Dìu dắt qua cánh đồng dĩ vãng
Em gánh đôi bình nước bao bận về nhà
Phía đường bên chiếc bình bị nứt nở đầy hoa

NGUYỄN ĐỨC THIỆN

đã qua bờ dốc gian nan
vai xơ năm tháng chà tan nhọc nhằn
tấm thân còn lại mấy phần
quàng vui buồn gánh vào trong nắng chiều
thả dòng thơ xuống tim yêu
con chim cắp trộm kịp triều nước dâng
sương vờn trên tóc phân vân
cuộc cờ thời vận mấy lần trắng tay
cuộc đi đêm lữ còn dài
canh gà còn khắc khoải ngoài sông trăng
lối mòn còn dấu bước chân
còn thênh thang một cõi trần - đợi nhau

CON ĐƯỜNG SÂN HẬN

sóng chìm nước bãi trăng khuya
mang tình sân hận giải chia nẻo đường
sương hoang cảm nỗi tỏ tường
chuyến đi về sáng bước mường tượng ra

có người gọi một tiếng ta
phấn hương lệch lạc sau tà áo đơn
cũng trong lối ấy con đường
những bàn chân bước tới thương lượng nào

vẫn là âm động lao xao
lời ngao ngán cũ thấm vào tận tim
vỡ toang khoảng rộng trời im
người không thể tới lạc tìm hôm qua

thời gian chảy suốt đời xa
mấy dòng khúc khuỷu riêng ta lặng nhìn
hồ nghi trên chấm tồn sinh
ngó quanh quẩn, biết ai mình ai ta!

con đường dụ dẫn lối ra
biết về siêu thể hay là phù vân...

PALEI CHĂM VÀ EM

em hiền và buồn như câu thơ
trôi trên quê hương xa mờ
palei Chăm chiều hun khói
mùi cỏ áy
mùi rơm khô

đừng đổ lỗi cho biến cố thời gian
can đảm nhìn vào lòng tham tàn
đứng trên đường quy chiếu
nhìn vào bao gian nan

em hiền và buồn như câu thơ
đưa ai về lối xưa
đôi mắt gầy đêm trắng
palei Chăm mòn bóng mưa

vạch sét cắt hàng cây thưa
rùng mình
rạch ngang lưng trời nỗi niềm vạn cổ
trú lại một người
em của ta 
trăn trở cơn gió mùa

NIỆM KHÚC

hỡi trái tim ta!
ngươi mách bảo điều gì?
tiếng tu hú kêu
xuân cạn ngày
nếu còn hai mươi năm nữa!
cánh đồng mùa hạ
kỷ niệm lướt qua
những cạm bẫy tài hoa 
sơn lớp tình yêu ý vị

em khuôn mặt hiền từ
sợi tóc mai liêu phiêu
thấm giọt mồ hôi 
sau con đường nắng
đã không đến nữa
bụi tre sau nhà 
tiếc từng buổi hoàng hôn

hỡi trái tim ta!
ngươi mách bảo điều gì?
sau vần thơ chia tay
biết rằng yêu em đã khó
xa em càng khó hơn
gió xuân lưu luyến cùng cây cỏ
hạ vàng dấu ái 
buồn như cánh phượng rơi

tu hú ra rả kêu
giọt thanh âm cuối cùng
lưỡng lự
bản lề hai mùa chới với chơi vơi
mái tóc em dài
chảy lờ mờ che dòng ký ức
lằn ranh tâm cảm lặng lẽ
em bước qua
hỡi trái tim ta!
ngươi mách bảo điều gì?
nếu hai mươi năm sau nữa
trên cánh đồng xa

TỒN SINH LỜI THÁP GỌI

Ta chẳng biết tồn sinh lời tháp gọi
Cuộc trốn tìm ai về giữa lang thang
Dòng máu thắm đã ngổn ngang từ đó
Rừng u thiêng ôn sử lịch hoang tàn.

Những đứa con bỏ quê hương xứ sở
Ngủ bên trời tuyết lạnh gió pha sương
Hơn một lần về trùng tu trí nhớ
Cố hình dung trên vách một con đường

Quên mặc định nửa trang đời quạnh vắng
Nên ngữ ngôn tuột mất dạng hình hài
Đất và đá mãi nhìn nhau ngơ ngác
Như chưa từng qua lỡ một lầm hai

Câu hỏi lớn vẫn cháy bùng dưới mộ
Với bao phen xê dịch nắm xương gầy
Nỗi bi thống vùi theo năm tháng đổ
Lệ ngập ngừng trong máu cỏ hồn cây

Ta chán ngắt mấy trò đời gai góc
Sau lớp tuồng rửa mặt lại nhìn nhau
Trôi son phấn lộ nụ cười nham hiểm
Trên nét môi thơm hết sức ngọt ngào

Ta bất giác  ngôi tam thần chói lọi
Nghe  mưa sa ngày nắng đốt tim sầu
Ta chẳng biết tồn sinh lời tháp gọi
Ta ngậm ngùi cúi lạy tỏ niềm đau

TÂM SỰ BIA MIH AI

Trời rải mây viền trăng viễn xứ
Sông trôi về biển, hận về đâu?

Như những bông hồng còn sót lại
Phủ một màu xám tro
Vijaya cháy lụi tàn như đám cỏ khô
Gió rít lời ai oán
Theo bước chân em xuống thuyền
Điệu ca buồn tan
Vỡ tim sóng Châu Giang
Dây đàn đứt
Chiếc khăn bức tranh trắng
Ủ làn hương cũ
Bờ bãi cỏ hoang.

Giọt nước mắt tháp
Rơi lặng lẽ
Triệu đóa hoàng hôn.

Khóe mắt Apsara
Không nói hết một đời chìm nổi
Dòng sông vẫn trôi
Bóng em xa khuất
Bao giờ nguôi!