Lữ
Khách
Chuyến
xe đời chở ta vào bóng tối
Với
chuỗi bể dâu suốt cuộc hành trình
Trăm
đắng cay nối dài theo ngày tháng
Trái
tim buồn mang nỗi nhớ mông mênh
Xe
đổ bến một mình ta bước xuống
Chỉ
còn mình ta trên chuyến xe đời
Mấy
lượt khách nửa đoạn đường quay lại
Ta
mấy lần nghe hụt hẩng chơi vơi
Như
lạc lõng giữa trời đêm u tối
Ta
âm thầm dò từng bước ngập ngừng
Bao
nhiêu đoạn đường, bao nhiêu ngã rẽ
Là
bấy nhiêu lần nước mắt rưng rưng
Ta
vẫn mãi độc hành trong lặng lẽ
Bánh
xe lăn nghiền nát những đoạn trường
Ta
dừng lại với tâm hồn vụn vỡ
Trên
chuyến xe đời chở nặng đau thương