chung
một nỗi niềm
Anh
viết cho em bài thơ viết ngược
Bởi
đời đâu như nước chảy xuôi dòng
Năm
có qua, ngày thời như chiếc lá
Buồn
nào hơn cô độc buổi tàn đông
Ta
yêu em, một thời yêu khổ nhọc
Ở
một đời chăn gối chiến tranh qua
Khi
ngó lại mối duyên tình tơ tóc
Làm
sao quên tuổi nhỏ ở quê nhà
Em
áo trắng, màu sân trường nhạt nắng
Hồn
trinh nguyên phượng nở nụ hôn đầu
Lúc
ngây thơ trốn tình chưa kịp bắt
Buồn
chi theo mưa nắng bước qua cầu
Ai
dan díu một muà xuân nhẹ bước
Yêu
là thương cho lấy phút cận kề
Một
cánh hoa một mùi hương buổi trước
Thời
chiến chinh đâu chắc thấy người về
Rồi
chiều nay gặp lại người năm cũ
Bạn
vàø tôi chung áo trận phai màu
Phố
thân quen hay chiến hào mưa lũ
Hát
rong đời vơi lấy nỗi niềm đau
Tiếng
anh ca như thể lời vô vọng
Buồn
bâng khuâng nhen nhúm thấy lại mình
Ôm
quá khứ trãi dài không thấy bóng
Nói
chi bằng, thà sống với lặng thinh
Khi
biết qua, nhận ra người trước mặt
Có
thấy gì, ngoài một buổi tàn binh
Thân
ở lại phận hèn theo đôi mắt
Đổi
lời ca, mù sống với ân tình
Bạn
hỏi thăm mối tình em chân thật
Tôi
ngại ngùng, về cuộc chiến buông trôi
Nhắc
về em một chân trời xa mất
Ngậm
ngùi thương tình lỡ ở cuối đời
Anh
nói lấy cùng tôi
Chừng
như lời uất nghẹn
Ba
mươi năm nhìn lại
Một
phận đời đã luống
Chia
dùm nửa vầng trăng
Cho
những người nằm xuống
Đôi
khi chợt nhớ thời xưa cũ
Một
chiến trường xưa nay đã xa
Một
cõi buồn chung như mất hút
Sao
nghe đau xót dấu lệ nhòa
|