[  Trở Về   ]

Thơ Đào Thái Sơn
Chiêm bao 
Hai ta cạn chén rượu này
Gió sông thổi
Mảnh trăng lay lắt buồn.
- Ừ! 
            Gà đoạn giục cuối thôn
- Ừ! 
            Sương rót lạnh nẻo mòn rợn xa
Cũ càng, 
            chút nghĩa đôi ta
Uống đi em
Mai mốt là chiêm bao !
Cho anh hôn nửa má đào
Cho em tựa  áo vai màu xưa phai 
Này em !
            hãy nắm bàn tay
Dòng máu nóng,  trái tim này chảy qua 
Ngập ngừng hương, 
                              rượu xót xa
Thấm nhau từng giọt
Gọi  : " chút là cố nhân"
Lát nữa đây, mỗi bước chân
Vùng gai cỏ, biết mấy ngần đắng cay ?
Uống đi em, cạn chén này
Gió ngừng thổi
Mảnh trăng say cuối trời.
Xin 
         chào 
                  nhau
Cố 
         nhân
                   ơi !
Ồ! Gà gáy sáng...
Tan...tan rồi....chiêm bao.. 
Áo lạnh

Em tặng cho ta chiếc áo này
Mặc vào ta ấm trọn đêm nay
Ngày mai xa cách ta nhìn áo
Lòng lạnh vô bờ em có hay. 

Dấu chân 
Em vẽ cho ta một dấu chân
In trên cát trắng đẹp vô ngần
Nhưng chân đâu để in trên cát
Mà để in vào mộng thế nhân
 
Buổi sáng đọc Thạch sa tập
                           Tặng Vũ Thiện Khái và môn đệ Thích Nữ Huệ Ngọc

Sáng dậy đọc Thạch sa tập
Trái tim thư thái nhẹ nhàng
Những hi vọng và ước mơ đã mất
Như tiếng chim rơi tan giữa không gian.

Tia nắng sớm xuyên qua khe cửa
Sáng bật chiếc gương soi
Dòng đại lãng cuốn đi tất cả
Cồn bãi u minh vây bám đám bụi đời.
Chiếc lá bị mùa thu quyến rũ
Viết sáu mươi thiệp thông báo cuối cùng
Và thản nhiên rơi tự tại
Công khai lời yêu giữa hư huyễn mông lung.
Cỏ tóc rối bời - Chỉ vì Gió !
Gió trầm tư hỏi: " Thế à !"
Rót một tách trà tràn trề lênh láng
" Cỏ uống đi rồi đến hỏi ta"
Và cởi quần áo tặng tên ăn trộm
Uớc gì tặng mi luôn mảnh trăng ở cuối trời xa.
Uống hớp rượu . Xin mời anh cùng uống !
Đừng xung thiên nộ khí làm gì
Không uống rượu không là người….mà là Phật
Thì mang người đẹp đã để bên kia bờ suối tới làm chi ?

Ngắt trái nho trên dây nho đu bờ vực thẳm
Vị ngọt, chua, chát của vị đời
Ngửa bàn tay hứng giọt sương trong vắt
Từ đóa hoa kề cận thật thơm tươi.

Huyền Khổ - Đào Thái Sơn
Chạm
Ngập ngừng, trời đất chạm thu
Dềnh dàng, con nước chạm mù sương đêm.
Chuyến phà chạm vỡ trăng nghiêng
Câu ca vọng cổ chạm miền lòng ta.
Nỗi niềm chạm bụi đường xa
Dây đàn ai chạm phong ba kiếp người
Rượu suông chạm phút không lời
Đắng cay
Mưa gió
Ngậm ngùi - chạm nhau
Bạc đầu sóng chạm xưa sau
Lá trôi dầu dãi chạm màu thời gian
Xa quê - lệ chạm hai hàng
Sông Tiền giận dỗi chạm ngàn nhớ thương
Ba mươi năm - chạm ly hương
Trở về xa lạ chạm buồn tái tê
Ngày đi chạm với ngày về
Làm người viễn khách chạm quê...ngỡ ngàng...
Tiền Giang, mùa thu 2007
Diệu pháp bàn tay em
Bàn tay diệu pháp mùa em
Chạm nỗi nhớ
Bỗng gập ghềnh lòng ta
Giữa hỷ nộ - Giữa xót xa
Giữa vô lượng - Giữa phong ba cuộn gào
Giữa đời thực - Giữa chiêm bao
Giữa dòng nước chảy - Giữa màu hoa trôi
Là hư  ảnh
Là phai phôi
Là trang kỷ niệm chôn vùi cuối tim.
Bàn tay diệu pháp mùa em
Lùa sóng tóc
Bỗng bồng bềnh đời ta
Giữa xa vắng - Giữa bao la
Giữa biển rộng - Giữa rừng già âm u
Giữa phố thị - Giữa hoang vu
Giữa chiều nắng - Giữa bãi mù sa bay
Là khổ lụy
Là đắm say
Là tháng bảy,  nước mắt ngày tương tư
Gửi em bí mật tờ thư
Gói tròn diệu tưởng
Viết từ nghi tâm