Dáng
Chiều Xưa
chiều
xuống bơ vơ một cõi sầu
thả
hồn theo cánh nhạn bay cao
mơ
trời xanh thẳm tình quê cũ
dòng
nước năm xưa vạt nắng đào
hoa
lau phơ phất mộng ngày xuân
tiếng
hát mê say vẳng mấy tầng
như
bóng ai về ngoài cổng khói
êm
ả chiều ru những muộn màng
giọt
sương trên má giọt sương rơi
nhỏ
xuống bờ môi héo nụ cười
nét
mực nhạt nhoà trang nhật ký
ép
cánh phượng khô thuở đầu đời
chút
dư hương rồi cũng phôi pha
theo
tình ngày ấy tuổi ngọc ngà
cõi
lòng như đêm buồn bến quạnh
chờ
đợi người đi chẳng trở về
con
thuyền tan biến giữa trùng khơi
một
chốn xa xăm một quãng đời
có
nghe sóng vỗ bên bờ đá ?
ôi
dáng chiều xưa giấc mộng dài
nỗi
niềm trên đỉnh gió lao xao
chiếc
lá thu bay dạt phương nào ?
hàng
cây trơ trụi hồn tơi tả
lối
vắng mưa đan kín một mầu
bây
giờ vầng trăng mỏng cô đơn
ôm
bao ảo ảnh đứng tủi hờn
bên
kia góc núi mờ sương lạnh
những
bước chân xa những dặm buồn
Bảo
Quyên