Chim Việt Cành Nam        [ Trở Về  ]            [ Trang chủ ]         [ Tác giả ]

 NGƯỜI HẾT LÒNG VÌ CÔNG TÁC XÃ HỘI

Minh Hương 

Tôi gặp lại chị trong một buổi tập huấn về chăm sóc người nhiễm HIV/AIDS tại cộng đồng do Hội Liên hiệp phụ nữ Tỉnh tổ chức. Thật bất ngờ khi được biết chị không còn làm ở Hội phụ xã nữa mà đang là chủ nhiệm Câu lạc bộ Nha Trang Xanh, nơi chăm sóc chị em phụ nữ bị nhiễm HIV của thành phố Nha trang. Điều càng ngạc nhiên hơn là chị cho biết, chị vừa nhận bằng thạc sĩ xã hội học ở nước ngoài về. Tôi rất ngạc nhiên vì trước đây 10 năm, tôi biết chị chưa học xong chương trình phổ thông trung học. Lúc ấy chị đã gần 40 tuổi. Do bận công việc, dễ đến hơn 3 năm tôi mới có dịp gặp lại chị. Vẫn nụ cười đằm thắm, chị nói với tôi: Mình đang tham gia một dự án mới về sức khỏe phụ nữ do Trung tâm phòng chống HIV/AIDS của tỉnh phối hợp với Tổ chức FHI triển khai và hiện là Chủ nhiệm Câu lạc bộ Hoa biển. Đây là nơi thu hút số chị em mại dâm đến sinh hoạt, thăm khám bệnh, qua đó nhằm cung cấp thông tin và các dịch vụ phòng chống HIV/AIDS/STI một cách toàn diện cho chị em và khách hàng của họ trên địa bàn tỉnh. Chị cho biết, "Dự án sắp kết thúc, mình có dự tính nếu không có một dự án khác hỗ trợ, mình sẽ cố gắng duy trì hoạt động của Câu lạc bộ theo một hướng mới là tổ chức tạo việc làm phù hợp cho số chị em hoàn lương từ số vốn nhỏ của cá nhân và kêu gọi tài trợ...". Quả là, mỗi lần gặp chị tôi lại thấy thêm nhiều điều mới lạ về chị. 

Tên của chị là Nguyễn Thị Phúc, sinh ra và lớn lên tại xã Vĩnh Hiệp, thành phố Nha Trang, tỉnh Khánh Hòa. Có thể nói, chị đã dành cả đời mình cho công tác xã hội. Khi còn nhỏ, vì hoàn cảnh gia đình, chị không có điều kiện theo học hết phổ thông. Tuy vậy, gần 20 năm kể từ 1975-1995, chị là môt thành viên tích cực tham gia dạy học bổ túc, rồi xóa mù ở xã. Năm 1985, chị được bầu làm Chủ tịch Hội phụ nữ xã, đại biểu Hội đồng nhân xã, rồi sau đó là Trưởng ban kiểm sát Hợp tác xã Nông nghiệp. Trên những cương vị công tác đó, chị luôn bảo vệ quyền lợi cho dân, cho hội viên của mình và được mọi người mến phục. Đến giờ đã mười mấy năm rồi, bà con ở hai bên bờ sông Quán Trường chảy qua thôn Vĩnh Điềm Thượng vẫn không quên việc chị đại biểu hội đồng nhân dân xã Nguyễn Thị Phúc đã hợp lực cùng với một số cán bộ cách mạng lão thành kiên trì vận động nhân dân đóng góp, đề nghị với tỉnh cấp kinh phí cho xây kiên cố Cầu Ké. Trước đó, cây cầu này làm bằng tre nẹp gỗ lắt lẻo nối hai bờ qua lại của thôn,   khi chở hàng nhiều phải dùng ghe thuyền, mỗi năm phải dựng lại một lần vì mùa nước lụt năm nào cũng kéo trôi đi. Bây giờ nhiều người còn gọi Cầu Ké là "Cầu cô Phúc". Năm 1995, chị được mời làm Giáo dục viên và Quản gia Câu lạc bộ Trẻ em đường phố, còn gọi là Nhà Mở, nơi tập trung các em nhỏ cơ nhỡ, lang thang đường phố. Cũng chính từ việc chăm sóc các em tại Nhà Mở mà chị thấy mình cần thiết phải học thêm nhiều về kiến thức xã hội. Bằng  số vốn ít ỏi dành giụm được của mình, chị quyết tâm đầu tư cho việc học lên nữa của mình. Hoàn thành xong chương trình phổ thông trung học, chị tiếp tục dự thi và trúng tuyển Đại học Mở bán công TP. HCM. Vừa đi làm kiếm tiền, vừa đi học, chị luôn đứng đầu trong tốp 10 của lớp và đã tốt nghiệp loại khá, sau 2 năm làm việc với những người nghiện ma túy tại Nha Trang, chị xin được học bổng học Thạc sĩ ngành Công tác xã hội tại trường ASI Philippines. 

Năm nay, chị đã bước vào tuổi 55, trong hàng U60, nhưng nhiệt huyết của chị với công việc thì vẫn còn nguyên vẹn ở tuổi thanh niên. Nhiều học trò của chị hồi chị dạy bổ túc nay đã thành đạt ở những cương vị khác nhau. Trong số các cháu cơ nhỡ đường phố trước đây giờ cũng nhiều cháu trưởng thành, tốt nghiệp đại học, có việc làm ổn định. Đặc biệt số chị em ở  Câu lạc bộ Nha Trang xanh, Câu lạc bộ hoa biển thì không chỉ biết ơn mà còn luôn quý mến chị như người thân... 

Khi được hỏi về những khó khăn mà chị gặp phải lúc làm việc ở các Câu lạc bộ với những thành viên đặc biệt này, chị nói: "Khó khăn thì nhiều lắm, nhưng cái khó nhất là sự mặc cảm của các chị em và sự kỳ thị của cộng đồng. Những sản phẩm của chị em làm ra rất khó được thị trường tiêu thụ. Hiện nay mình còn nợ tiền công một số bức tranh do chính các chị em bị nhiễm HIV ở Câu lạc bộ Nha Trang xanh thêu. Để làm nên những bức tranh đó, cả mình và các chị em phải rất kiên trì, vừa động viên chị em vượt qua mặc cảm, vừa tìm người dạy thêu, vừa phải tìm mua loại kim thêu đặc biệt chỉ có ở nước ngoài để không chảy máu nếu lỡ kim đâm vào tay... Khi sản phẩm đầu tiên ra đời, cả Câu lạc bộ vui mừng, nhiều chị rưng rưng, họ hy vọng sẽ có một phần thu nhập từ sản phẩm của mình. Nhưng đến bây giờ, còn một số lớn bức tranh còn để trong kho. Có hai bức tranh  lớn nhất được thêu theo yêu cầu của UBND và   được ông Phó Chủ tịch tỉnh hứa sẽ đấu giá nhân  dịp thi Hoa hậu Hoàn vũ. Đã hơn hai năm,  giờ này cũng không biết bức tranh đó đang ở đâu, vì người ta đến mang nó đi  rồi để lạc vào quên lãng. Mấy lần hỏi lại thì đều hứa sẽ ... và sẽ... 

Chia tay chị Phúc, tôi chợt nhận thấy trên đầu chị đã điểm nhiều sợi bạc, nụ cười đôn hậu  và ánh mắt có nhiều vết chân chim nơi đuôi mắt vẫn cháy bỏng, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy ấm lòng. Một đời nhiệt thành, mang hết tâm đức và sức lực cống hiến cho công tác xã hội, chị Phúc đã góp những giọt mật ngọt cho đời một cách cần mẫn, lặng lẽ... Tôi thầm mong những nỗi niềm, khó khăn mà chị  đã tâm sự rồi đây sẽ được nhiều người, nhiều tổ chức xã hội quan tâm chia sẻ hơn. 

Nguyễn Thị Hương