gió
nõn
nếp
gấp lấp kín mặt người
thèm
thuồng gió nõn mân mê
vách
bóng thần sụp ngã
cưu
mang vùng cảm giác
lạc
khứ đầu ghềnh
thời
gian không thể nhốt
hoa
rải một lần đêm thương tích
như
ngọn dèn chứng nghiệm
rọi
thấu vào hư ảo
và
đằng sau nỗi chết
thời
gian là hơi thở của hiện tại
thật
thể không hai
con
chim đã bay qua vùng trời
trên
tầng mây hoang tạnh
vẫn
nhớ về núi cũ
dừng
dể nỗi chết đi hoang
Vũ
Tiến Lập