Đêm
tự tình giữa mảnh vườn quê
Anh
trồng cho em một mảnh vườn quê
trên
xứ người, trùng trùng thương nhớ
Cành
đào hồng chồi nụ đầu năm
đêm
giao thừa đi chùa về mẹ sai anh hái lộc
Xanh
nồng nàn hương thơm màu ổi chín
những
ngày thơ mẹ dắt đến trường
Cây
mận già sai trái cỗi nhớ thương
con
dốc nhỏ ngước nhìn em gõ giòn tiếng guốc
tà
áo trắng phất phơ theo gió sớm
mỏng
manh buốn tím ngắt cánh Panseé
Đêm
tự tình giữa mảnh vườn quê
Trăng
mười sáu thoảng hương say Hàm Tiếu
Ánh
vàng tan mơn man Quỳnh Hương, Dạ Lý
cùng
Ngọc lan cười chum chím hương đêm
Chậu
trúc mềm lả gió bên thềm
lung
linh quá một trời quê sao lấp lánh
Cội
hoa giấy leo tràn trên nỗi nhớ
cổng
nhà xưa kẽo kẹt gió trưa hè
một
thuở em cài tóc nỗi đam mê
hàng
rào tô sắc hồng hàng bông Bụp
Cụm
rau thơm xanh mầm miền nhiệt đới
hàng
Mướp dài thõng trái nhớ trên giàn
Húng
Quế cùng Húng Lủi góc vườn
Chen
lấn khoảnh tình quê quạnh quẽ
Trăng
rớt đầy trên khóm Tường vi
Đêm
Nguyệt Quế lung linh ngọn đèn lồng phố cổ
Tách
trà thơm quyện hương đêm hoa Ngâu, hoa Bưởi
Đọng
tinh mơ Ba độc ẩm đón bình minh
Trăng
Cali soi bóng thanh bình
Cụm
dây leo quấn chúng mình một đời Tầm gởi
Quê
hương vẫn cháy ngầm trong hòn than ký ức
Hắt
hiu hoài một ngõ mã quy
Đêm
tự tình giữa mảnh vườn quê
từ
tim côi của những người đi bỏ xứ
Cỏ
cây cũng ngả nghiêng niềm đau quá khứ
cuộc
đổi đời vời vợi bước thiên di
Hoa
lá vẫn mang tên tự thuở xuân thì
Anh
góp nhặt chút thương yêu từ phương Nam vần vũ
Ngồi
yên nhé, anh cài tóc em chùm hoa Sứ
Thuở
đầu đời tình tự giữa hương đêm
Vũ Quyên