Chim Việt Cành Nam             [  Trở Về   ]            [ Trang chủ ]

Thơ Vũ Quyên
 
Ðêm thành phố 
Ðêm thành phố buồn lưng tròng mắt
Theo dấu chân xiêu phủ dấu đời
Ba mươi năm bước không chạm đất
Một cánh Thiên di bỗng rã rời
                                            VQ
Ðêm thành phố chân xiêu chân đá
Ánh đèn màu lấp lóa tiếng ngựa xe
Bờ sông đen sần sượng gío vuốt ve
Ðêm nhiệt đới thấm sâu từng vuông thịt

Ta về đây ,cõi ta bà mờ mịt
Ba mươi năm có chỗ thiếu chỗ thừa
Gặp lại nhau, ướt mặt cả cơn mưa
Muôn âm sắc vỡ toang dòng nước mắt

Ánh trăng loang vũng bùn đen nồng nặc
Ðời quanh quanh quẩn quẩn ngõ ao tù
Ðiệu ru đêm có no giấc mộng thừả
Câu kinh cuối ngại ngùng lời thú tội

Ta bỗng hóa thân : đám lục bình trôi nổi
Một thoáng mơ về biển lớn ngàn trùng
Thủy triều đêm sóng vỗ ngại ngùng
Ðem chút gío vấn vương lòng viễn xứ

Sao mắt mẹ đăm đăm buồn tư lự
Ánh sao đêm le lói giữa trời đen
Lạc múi giờ trên đôi mắt quầng đen
Ta thức trắng,ngổn ngang lời vụn vỡ

Chân bước đi , quắt quay đời lầm lỡ
Mặt trời buồn hiu hắt ánh tà dương
Quê hương đau vàng vọt mộng thiên đường
Ta trơ trọi với niềm đau chợt nhói

Vết chân hằn trên đường quê lở lói
Ta về đây một thoáng rồi ra đi
Ðể lại sau lưng 
bao lời hẹn lúc phân kỳ
và chút nhớ lấp đầy cơn đau vời vợi

Vũ Quyên

 

 

Trường cũ nghiêng nhìn con dốc say

Trường xưa rẽ lọn tóc mây vương
Tay bỗng rong rêu bám mảng tường
Nhân ảnh rung lòng cơn trốt xoáy
Trăm năm còn đọng một mùi hương.

Anh Ðào lơi lả gío tàn đông
Người xuôi con nước cuộn theo dòng
Màu vôi năm cũ ươm vàng vọt
Lòng đẫm mùa ngâu không nắng hong

Trường cũ nghiêng nhìn con dốc say
Xanh rêu còn hóng chuyện xưa nay ?
Tháng năm chân mỏi mòn tam cấp ?
Cằn cỗi thân gìa thêm tàng cây

Lớp cũ em ngồi tăm dấu in
Mực tím nhòe loang mắt dõi tìm
chữ khắc vụng về trên phiếm gỗ
Ghế cũng oằn mình nặng tay vin

Tự hỏi lòng mình là cơn bão
Lá đổ trăm chiều dạt bước ngây
Dòng lững lờ trôi ngày tháng tận 
Con tàu kỷ niệm vuột tầm tay

Từ em nhật thực che vạt nhớ
Vạt sót âm thầm khơi mảng say
Thuyền xa bến đỗ ,xiêu hàng liễu 
còn vướng trong lòng sợi tóc mây

Ðường xưa rẽ sóng tóc phong sương
Hồn bỗng xanh rêu bám đoạn trường
Chân nhớ xiên hàng dòng thơ cũ
Nhật nguyệt soi mòn một trời thương

Vũ Quyên 


 



Trở Về   ]