Cời
tro tìm lại chút tàn âm
Về đây
ngơ ngác hồn Từ Thức
Ba mươi
năm thoảng giấc mộng dài
Thành
phố cựa mình đêm nhiệt đới
Hoang lạ
đường xưa mắt dõi cay
Ngỡ ngàng
đọc thoáng tên con phố
Dấu ấn
sơn hà cuộc đổi ngôi
Lịch
sử cúi đầu ngày phán xét
Danh nhân
khép mặt , bóng sao dời
Thành quách
lêu khêu đèn mờ ảo
Tiếng
nhạc chao đời vút canh thâu
Ngật
ngưỡng quân vương từ rừng rú
Nụ cười
Bao Tự xé lụa , đau
Bánh xe
lăn mỏi miền quá khứ
Nhịp
thở u trầm chuyện bể dâu
Khẩu
hiệu nghênh ngang lòng phố mắc
Quãng
bi thơ ấu lăn về đâu ?
Về ngang
con xóm đêm lao động
Cầu ván
lao chao lượn sóng oằn
Giữa
lòng mê mỏi dư âm cũ
Thời
gian ngưng đọng khoảng lo toan
Nhà cũ
nép mình tàn cây cội
Xiêu vẹo
liếp phên bóng đổi đời
Mùi hương
bồ kết hong màu gío
Đâu thuở
thanh bình ngút triều khơi
Rưng rưng
sum họp đêm cầu vọng
Mẹ già
phơ phất trắng khói sương
Hiếu
tâm rơi rớt đời viễn xứ
Chín đỏ
lòng con nải Ba hương
Về đây
xênh xang xiêm áo ,mão
Cờ lọng
kim tiền cuộc vinh quy
Rủng
rỉnh nhìn đời con mắt lạ
Còn giữ
trong tim được chút gì ?
Ánh mắt
cô dâu ngùi lệ tủi
Bên chồng
ngoại giống tuổi như cha
Miếng
cơm manh áo ,ơn sinh dưỡng.
Cũng đành
thân phận chim đa đa
Về ngang
đồi rác vùng xích đạo
Đàn kiến
lăng xăng lũng núi mồi
Trải
tuổi thơ buồn trên phế phẩm
Trang vở
học trò bé đánh rơi
Lớp áo
quê hương bươm đường rách
Tay trần
trơ trẽn ngón vụng thừa
Bút cùn
nghí ngoáy dăm câu cóc
Góc trời
sa mạc chẳng thấm mưa
Về đây
ray rứt câu hẹn cũ
Kiếm
rỉ một thời loáng đường trăng
Tráng
sĩ bôn ba đời cơm áo
Tiền
nghiệp trả hoài vẫn chưa xong
Về đây
khắc khoải hồn sông núi
Dòng máu
Lạc Hồng chảy ngoài tim
Hụt hẫng
chân xiên lòng quê cũ
Tay níu
trời gần ngút oan khiên
Nước
mắt em ơi chùng tao ngộ
Thời
gian sỏi đá nứt niềm đau
Lỡ làng
theo múi giờ chia cắt
Le lói
nhìn nhau bạc mái đầu
Từ đáy
buồng tim cơn địa chấn
Phún thạch
lan tràn kỷ niệm xưa
Dừng
bước chân di đời thiên điểu
Một chút
hương xưa vá víu thừa
Về đây
gội bóng trăng năm cũ
Trăng
cũng già theo lớp phế hưng
Hương
hoả một đời ta nguội lạnh
Cời tro
tìm lại chút tàn âm
Vũ
Quyên