"Sài
Gòn đèn leo lét bến đêm
chiều
nay tà áo sang Thủ Thiêm
Sài Gòn
thương nổi bềnh trong mộng
biết đến
bao giờ hiểu được tên"
thơ Nguyễn
Hồi Thủ
Lưu lạc bao
năm ở xứ người
thăng trầm
tuy cũng lắm buồn vui
ngỡ rằng
đã hoá thân nhập hội
quên rồi
cố quốc chốn xa xôi
Nhưng ở
trong tâm hồn Việt Nam
vẫn mang
nhiệt huyết kẻ da vàng
đôi khi
trong cõi sâu tiềm thức
vọng về
thăm thẳm tiếng "quê hương"
Ôi nhớ
năm nào còn học sinh
cổng trường
Thiên Phước những ngày xanh
hè về
cánh phượng hồng lưu bút
kỷ niệm
thân thương suốt học trình
Quán cóc
bên đường vui khách quen
khi hai
ven phố đã lên đèn
tấp nập
người qua, xe chạy lại
thành phố
như bừng dậy giữa đêm
Nhớ bạn
bè thân ở phố kia
cùng nhau
đá dế, đá lia thia
đá cầu,
đá bóng rồi cút bắt
nhà nghèo
chơi những thứ "nhà quê"
Những hàng
me rợp bóng Duy Tân
trải bấy
nhiêu năm có rụng dần ?
có còn
thêu nắng trên tà áo
những
người con gái tuổi đang xuân ?
Hạo khí
còn không bến Bạch Đằng
sử xanh
ghi tích đuổi xâm lăng
tượng
đồng uy dũng Trần Hưng Đạo
kẻ hậu
sinh nào nối chí chăng ?
Còn nhớ
hay không cảnh Vũng Tàu
biển xanh
nối tiếp sóng lao xao
bây giờ
biển có còn xanh nữa ?
hay sóng
vì đâu đã bạc đầu !!
Tiếng nhạc
nào buồn hơn tiếng ve
vẫn vang
âm hưởng những trưa hè
giờ đây
bên cõi trời xa lạ
thỉnh
thoảng trong mơ vẫn vọng về ....
Ngây ngất
mùi hương hoa sứ xưa
thì ra
giấc mộng ướp hương thừa
của một
thời nào hay ép hái
những
cành hoa để dán tập thơ.....
Văng vẳng
đâu đây những tiếng đàn
nức nở
ngậm ngùi như tiếng than !
trời ơi
!!! nỗi nhớ nào ray rứt
hồn quê
muôn thuở mãi không tan .....
*
Hỡi những
ngày xưa đầy kỷ niệm
tuổi thơ
in rõ dấu quê hương
hãy về
ám ảnh trong tâm khảm
những
người mang lỡ kiếp tha phương ....
Hỡi những
anh linh sông núi xưa
xin về
lay dậy những hồn thơ
xin về
đánh thức hùng tâm cũ
của những
người con mất ước mơ ....
Xích
Long