Có
một nơi ngụp lặn không ngờ
hồn
rong ruổi trên đường thiên lý
đốm
thuốc cay nhoè mặt người lúy túy
đêm
xứ người thức giấc bàng hoàng
Có
một nơi mãi mãi hồng hoang
chôn
dấu một kho tàng thơ ấu
những
viên bi đơn sơ,đồng tiền đánh đáo,
cánh
phượng bay theo trò cút bắt trốn tìm...
Một
nơi còn rưng rức trái tim
dòng
tâm thất chừng như chợt nghẽn
vùng
nhiệt đới oi nồng nguyên vẹn
ngàn
năm ru hoài một điệu à ơi
Có
một dòng thao thiết chảy chơi vơi
vẫn
vời vợi đăm trời mắt mẹ
lá
chuối Ba Hương xạc xào kẽ nhớ
gío
đong đưa rụng chín trưa hè
Có
một người còn mãi thả cơn mê
trên
đất lạ ru hồn du mục
ba
mươi năm, kỉ niệm tràn ngược cơn đồng thiếp
lay
hoay hoài một ngõ mã quy
Từ
bờ thương
nhớ
chông chênh
nương
tai dõi
đợt
buồn tênh vỗ về
Từ
chốn cũ
tiếng
ngàn trùng mời gọi
gịot
nắng hanh
vàng
võ
xuyên
đời tầm gởi
lơ
đãng ngàn năm mây trắng bay
Dấu
chân đi
hằn
sâu đời cát
trơ
niềm đau nhân thế
sóng
gào nộ
trước
cơn giông trùng trùng bão nổi
Biển
khơi
vẫn
màu thăm thẳm
mảng
ký ức
thả
trôi màu gió
lao
chao
những
cánh buồm theo cơn sóng lượn
xé
toạc mặt bình yên
Từ
một nơi
hồn
ngụp lặn không ngờ
lời
thề hẹn đầu non
còn
xanh biếc cỏ cây
tiếng
võng đưa kẽo kẹt
ngàn
năm ru hoài một điệu buồn tênh
Từ
mắt trẻ thơ
biếc
nai tơ ngơ ngác
trước
hầm hố cuộc đời
cánh
tay nào dang với
Lênh
đênh mãi
con
tàu không bến đậu
thèm
về tĩnh lặng
bến
bình yên
ngàn
năm quay quắt Palestine
trong
mảnh hồn Do Thái
Từ
bờ thương
nhìn
sang bờ nhớ
đường
chân trời chia với
mắt
dõi soi
nụ
chờ mong có mỏn cuộc trùng phùng
Mượn
hồn ốc nhỏ
ngu
ngơ
thu
mình nỗi nhớ
vu
vơ
cuối
bờ