Chim Việt Cành Nam             Trở Về   ]            [ Trang Chủ  ] 

Thơ Vũ Quyên
Xuân Muộn
Đập cổ kính ra tìm lấy bóng
Xếp tàn y lại để dành hơi
                        Cung oán
Xuân che đồi nắng thênh thênh
Cây chồi nụ biếc, lang thang cánh ngàn

Xuân về trên tóc muộn màng
Lối xưa bến cũ, ngỡ ngàng chiêm bao
Thân thương cũng một câu chào
Cố tri quen lạ, xôn xao sóng trùng

Mãn bôi tri kỷ tương phùng
Đập gương tìm bóng hào hùng ngày xanh
Tri thiên, ngũ thập quẩn quanh
Tàn y xếp mộng hùng anh vá trời
Sương lam mờ mịt mặt người
Ngựa rung hí lạnh một đời đa đoan

Xuân về lặng áng mây ngàn
Ngàn trùng cách trở, nắng vàng héo hon 
Mây xanh bãng lãng quanh hồn 
Níu ta sợi nhớ chân bon lối về

Hai vai trĩu nặng tình quê 
Nửa đi nửa ở, lời thề vướng chân
Cũng đành lần lựa khất quanh
Nhất ngôn ký xuất, cũng đành cuộc  chơi

Xuân về muộn tiếng ru hời
Nước non nghĩa nặng, à ơi nát lòng
Trăm năm một cõi đục trong
Ru ta tròn giấc một vòng tịch nhiên

Vũ Quyên



[ Trở Về  ]