S: ghodhuripa; »Thợ săn chim«;
Một trong 84 vị Tất-đạt Ấn Ðộ, đệ tử của Li-la-pa (s: līlapa), sống khoảng thế kỉ thứ 9, 10.
Ông là người chuyên bắt chim. Ngày nọ, lúc ông đang bẫy chim thì có một vị Du-già sư đi qua, khuyên ông không nên sát hại sinh vật nữa mà nên tu học một Nghi quĩ (s: sādhana). Ông đồng ý và được dạy phép quán tưởng đặc biệt: quán tất cả âm thanh đều là tiếng chim hót, quán tiếng chim và sự suy tưởng về tiếng chim là một:
Lắng nghe mọi thứ tiếng,
lắng nghe, lắng nghe mãi,
ngươi sẽ nghe từng nốt,
tự tính nó giống nhau.
Hãy quán thêm một bước,
âm thanh và người nghe,
chỉ là một mà thôi,
trong cõi xứ bao trùm,
của Thật tại duy nhất.
Gô-đu-ri-pa quán đúng như lời khai thị này và ông ngộ cái nhất thể của âm thanh và tính Không. Sau chín năm, tâm thức ông đã gạn sạch Ô nhiễm và ông đạt Ðại thủ ấn tất-địa (s: mahāmudrāsiddhi). Bài thánh ca của ông như sau:
Ta đã thật chứng rằng,
mọi hiện tượng trong ngoài,
đều là Tâm hết thảy.
Ta đã giác ngộ rằng,
Tự tính thật của Tâm,
đều là ánh sáng cả.
Thức, ngủ, mơ, thiền định,
là hành động tỉnh giác,
nằm ở trong Pháp thân.
Ta đã chứng Phật quả.