Hán Việt: Thập hiệu (十 號 );
Mười danh hiệu của một vị Phật, thường được nhắc đến trong những bài kinh, luận:
1. Như Lai (如 來; s, p: tathāgata), là »Người đã đến như thế«; 2. A-la-hán (阿 羅 漢; s: arhat), dịch nghĩa là Ứng Cung (應 供), là »Người đáng được cúng dường«; 3. Chính Biến Tri (正 遍 知; s: samyaksaṃbuddha), dịch theo âm là Tam-miệu-tam-phật-đà (三 藐 三 佛 陀), là »Người hiểu biết đúng tất cả các pháp«; 4. Minh Hạnh Túc (明 行 足; s: vidyācaraṇasaṃpanna), nghĩa là »Người có đủ trí huệ và đức hạnh«; 5. Thiện Thệ (善 逝; s: sugata), là »Người đã đi trên con đường thiện«; 6. Thế Gian Giải (世 間 解; s: lokavid), là »Người đã thấu hiểu thế giới«; 7. Vô Thượng Sĩ (無 上 士; s: anuttarapuruṣa), là »Ðấng tối cao, không ai vượt qua«; 8. Ðiều Ngự Ðại Trượng Phu (調 御 大 丈 夫; s: puruṣadamyasārathi), nghĩa là »Người đã điều chế được mình và nhân loại«; 9. Thiên Nhân Sư (天 人 師; s: devamanuṣyānāmśāstṛ), là »Bậc thầy của cõi người và cõi trời«; 10. Phật Thế Tôn (佛 世 尊; s: buddhalokanātha, buddhalokajyeṣṭha, bhagavān), là »Bậc giác ngộ được thế gian tôn kính«.