Trở Về   ]             [ Tác giả ]
Thơ Hoàng Quý
Sáng nay hoàng thảo

Hoàng thảo!
Hoàng thảo! 
Ta gặp nhau đây
Một trời sương
Một trời mây
Một trời reo thông và phiêu miên hoàng thảo
                           Mây vẫn thế hay ngàn năm trước đó 
Từng vui hơn mây của bây giờ?
Sương khe khẽ chạm hàng mi liễu
Sương có còn như đã của ngày xưa?

Lối lo lắng ngược miền trông ngóng
Chợt rưng rưng váng vất hoa vàng 
Chắc hoàng thảo có nhớ người (! ), nên đã
Đón nhau về tặng đóa thu sang

Đôi chân vướng chừng quá nhiều gió bụi
Ta từng ngày hoen gỉ với ta xưa
Ta bây giờ chai
Ta bây giờ đá
Ta bây giờ buồn 
Ta bây giờ phai

Ta là ai giữa tháng ngày ngạo nghịch
Ta là ta hay chỉ bọc da người
Ta đã khóc đã cười và câm nín
Ta hoang đường trong những mộng du ta

Ôi hoàng thảo đừng nhìn trong trẻo thế
Đừng rung chuông mỗi bước chiêm bao
Đừng an ủi 
                           Đừng rưng rưng khóc
Ta biết rằng ta đã khác ngày xưa!

Ta đã chết ngay từ ngày tin tưởng
Ngay từ ngày dâng hiến trẻ trai 
Ngây ngơ 
Ta rũ héo
Hoàng  thảo ơi sao vẹn nguyên thề!
 

Ta về lạy hoa đây
Về lạy sương mai
Tựa dưới thông đếm ròng ròng kí ức
Gặp hoàng thảo nở vạt vàng ước lệ
Và hương buông mỗi nhịp chân về...

   Đà Lạt, 23/8/2011
Viết ở Loa Thành

  1.
Đất nước tôi 
Đất nước ngày tôi sống 
Trong hoa kia có run rảy máu hồng 
Hoa đã trổ rất nhiều mê mải 
Máu vón bầm quanh quất núi sông

Đất nước chọn Sơn Tinh lập Thánh 
Đắp núi 
Ngăn dòng 
Kịch chiến Thủy Tinh 
Ngực thở Thái Bình Dương gió lộng 
Lưng vồng thế đứng Thần Nông 
Khi san sẻ dúm cà, túm gạo 
Nhổ trúc, tre quyết chiến để thanh bình 
Lúc hữu sự vẫn sẽ sàng thưa gửi 
Ẩn thiết tha từng đọt đòng đòng 
Xa xót cầm tay mượn đàn bầu buông bắt 
Lựa cánh diều mang sáo sang sông 
Lo nghĩ hóa hồn ca dao, tục nghữ 
Nhịp đồng dao bày trẻ múa trên đồng 

2.
Đất nước 
Mảnh mai trăng nhiệt đới 
Tôi lần lên dốc cha ông 
Đàn báo gấm 
Đoàn voi khoát nước 
Bày ong xòe nắng nguyên trinh... 

Cha tôi dặn dè chừng nấm đẹp 
Mẹ khuyên tôi miệng ngậm bồ hòn 
Cha nghiêm khắc đời trai như tên nỏ 
Mẹ nhuộm vải bền khâu ruột tượng tôi mang 
Dải đất hẹp gánh quá nhiều bão tố 
Nên chiêm bao cả tiếng thở dài 
Tôi bưng kín lời dặn khuyên trong dạ 
Loay hoay dò cạm bẫy người 
Vấp váp, sập sùi hoang rừng, hoang suối 
Đến tận tàn trơ vẹt tuổi trai 
Câu cha nhủ coi chừng nấm đẹp 
Mà nấm từng gieo độc mấy lần tôi 
Tôi gắng ngậm bồ hòn đi mải 
Ngỡ lau là mía bùi 
Rồi tên nỏ 
Rồi đời trai tên nỏ 
Chung cục nhìn cung nỏ hóa đồ chơi 
Chiếc ruột tượng mẹ khâu năm ấy 
Gió giật! 
Gió đay! 
Xơ tướp 
Ngậm ngùi... 

3.
Đất nước 
Lật trang chinh phụ 
Cung ai 
Đá toát mồ hôi 
Người đi sương xóa 
Bơ thờ phấn vôi 
Đất nước mấy phen bạo giặc 
Nhìn sông núi máu xương dày 
Mẹ dẵm rơm nhàu trước ngõ 
Em trông lợt cánh chim gày 
Đất nước phập phồng sú vẹt 
Chân trần bợt bạt bùn hoai 
Em nép nhìn sau khóm trúc 
Nắng hoe đỏ mắt em rồi 

Đất nước rồi im tiếng súng 
Rồi im đạn nổ, bom rơi 
Ra ngõ ngó người quay gót 
Mà bao khăn trắng tơi bời 
Cứ nghĩ máu người không nhạt 
Bãi đồng vang trẻ đùa chơi 
Ruộng mật người rao, kẻ gạt 
Cha buồn mang áo ra phơi 
Chiếc áo trăm lần chinh chiến 
Khoác như thần thánh lên người 
Giờ áo lợt phai tơi tả 
Tráo trơ nước mắt, điệu cười 
Áo ướt phơi thì hết ướt! 
Hồn rách phơi làm sao nguôi? 

4.
Ngược chiều Âu Lạc 
Tìm hôn ước Mỵ Châu 
Gió câm tiếng 
Lòng rũ nhàu 
Thần Kim Quy tăm bọt 
Cật lau bào lá lau! 

Thời cậy lẫy 
Vua, tướng hả hê 
Đua kiệu 
Đấu gà 
Ném đúm 
Gươm bỏ gỉ 
Giáo quên lau 
Đâu cũng gặp 
Sáng phóng dật 
Chiều uống vay 
Rượu xiêu lỗ chuột 
Cậy nỏ thần - sợ ai? 
Vua phán cười rung sướng 
Quan mượn dân nuôi hươu đẽo cày 
Khanh Tướng Công Hầu hống hách 
Phóng hứng như ma tối ngày 
Phóng ngạo 
Phóng ngôn 
Phóng tiền 
Phóng lệ 
Thành Loa cỏ héo đầy 
Tôi ngó trời lông ngỗng 
Gọi vang hồn Mỵ Châu... 

Mỵ Châu! 
Mỵ Châu! 
Nàng ở đâu? 
Đầu ở đâu? 
Gươm cha oan nghiệt quá 
Huyết loang 
Tụ ngọc sầu 
Nước - Giếng - Am - leo – lẻo 
Ngọc - càng - chuốt - càng - đau 

Cây si nghẹn rễ 
Ngơ ngoái trong chiều 
Lá rơi như máu 
Vương đầy hào sâu 
Vào Am 
Vái tượng không đầu 
Gặp lông ngỗng trắng hoa lau đến giờ 
Phai phôi mờ ngấn đá thề 
Khói Loa Thành ngút bốn bề chưa tan... 

  Am Mỵ Châu, Loa Thành 
      Tháng 9, năm 2007
Đêm nghe gió qua vườn
 

Có thể rồi ta sẽ về thăm lại 
Cây gạo quen 
Và khúc sông gầy
Và có thể trên lối chìm hoa cỏ
Ta lại tìm bông rụng dưới thân gai

Đêm nghe gió qua vườn
Tiếng cây thở nói rằng thu chắc đã 
Thổi tê hơi cho hạc trắng bay về
Đêm nhoi nhói
Nghe đời thay máu
Có bao người nghe gió trong khuya?

Ở phía trước
                           Con đường chướng gió
Ta đã đi không chút e dè
Những- hy- vọng - rưng - rưng - xác- lá
Chết - tưng - bừng - như - máu - hôm - qua
Ở phía trước
Ở phía trước nữa
Ai như ta?
Ai đã là ta?
Chao ôi! Đời nến sáp
Ta đấy à, hay chưa từng ta!

Thì mùa thu dường thong thả mở lòng
Đêm hé cửa nghe qua vườn gió thổi
Ta hứa về thăm lại
Cây gạo quen
Và khúc sông gầy
Và, có thể lối chìm hoa cỏ ấy
Nhắc những lời hoa rụng một ban mai...

      05/ 11/ 2011